Mục lục
Một thai bốn bảo, mommy bà trùm cưng chiều vô đối - Thẩm Vị Ương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mẹ, mẹ thật sự đang ở đây ư?

Y Y núp ở trong ngăn tủ nghe được lời mà tên cấp dưới của Úc Thời Phong nói, cô bé kích động túm lấy vạt áo của mình.

Chắc chắn mẹ tới đây là để cứu cô bé và dì Mộc Mộc.

Nhất định cô bé không thể rơi vào tay Úc Thời Phong lúc này, không thể để mẹ mình rơi vào thế bị động.

“Mấy người lục soát cẩn thận căn phòng này một lần, con bé đó không có bản lĩnh trèo xuống lầu đấy đâu.

Sau khi Úc Thời Phong nói xong câu đó thì rời đi, chỉ chừa lại hai tên cấp dưới bắt đầu lục lọi từng ngóc ngách trong phòng.

Y Y núp trong ngăn tủ, xuyên qua ngăn tủ mở hờ nhìn ra ngoài, căng thẳng túm chặt quần áo, cầu nguyện đừng để họ tìm được.

Nhưng chẳng mấy chốc, sau khi lục lọi xong cái tủ thì có một gã đàn ông bước về phía cô bé định mở ngăn tủ ra, trán cô đổ đầy mồ hôi hột, trái tim gần như bị nhảy lên

cổ họng.

Ngay khi người đó muốn mở ngăn tủ ra, trong tình huống nghìn cân treo sợi tóc, có một gã đàn ông khác mắng: “Óc lợn, ngăn tủ nhỏ thế sao nó trốn vào đó được, đã vậy mày không thấy nó còn mở một nữa hay sao? Nhìn lướt qua cũng biết không có ai ở trong đó.”

Gã định mở ngăn tủ dừng lại, lúng túng gãi đầu nói: “Ờ ha, trừ khi bị chặt xác thành từng khúc từng khúc một chứ sao có thể núp trong ngăn tủ được.”

“Má nó được rồi đừng có đứng đây nói nhảm nữa, tao với mày nhanh nhanh ra ngoài tìm đi. Tìm được con nhóc thối đó sớm một tí, cậu cả vui vẻ sẽ cho chúng ta chút tiền thưởng cũng nên.”

Sau khi nói vài câu, hai người hùng hổ rời đi.

Bấy giờ Y Y mới thầm thở phào nhẹ nhõm, cẩn thận kéo ngăn tủ ra từ từ chui ra ngoài.

Ngăn tủ được mở phân nửa sẽ khiến người khác có ảo giác nó trống rỗng, nhưng bên trong lại có chỗ hở đủ cho một đứa bé trốn trong đó.

May thay cô bé kịp nghĩ tới điểm này, nếu không phải trèo xuống lầu thật thì không biết sẽ xảy ra chuyện gì.

Sau khi chui ra ngoài cô bé nhanh chóng chạy đi mở cửa.

Quả nhiên sau khi bọn họ nghĩ rằng cô bé đã chạy ra ngoài thì sẽ thả lỏng cảnh giác, ngay cả cửa cũng quên khóa lại.

Nếu mẹ đã đến tìm cô bé, chắc chắn cô sẽ bắt đầu tìm từ tòa lâu đài này.

Tên Úc Thời Phong đó không phải kẻ dễ nói chuyện, cô bé không thể cứ tiếp tục ngồi chờ chết ở nơi này, phải chủ động đi tụ họp với mẹ thôi.

Nhưng lâu đài lớn như thế, cô bé cũng không thể để họ bỏ lõ nhau được.

Đầu óc Y Y hoạt động cực nhanh, sau khi để lại ký hiệu cô bé nhanh chóng rời đi.

Như cô bé đã đoán, tỷ lệ họ lướt qua nhau là rất cao.

Khi cô bé rời khỏi đây không lâu, Thẩm Vị Ương và Lãnh Hoài Cẩn đã chú ý đến nơi này.

Căn phòng vô duyên vô cớ rũ xuống một sợi dây dùng ga trải giường và chăn nệm tạo thành, đứng bên ngoài có thể nhìn thấy.

“Chắc chắn đó là nơi nhốt Y Y.”

Sau khi nhìn chằm chằm sợi dây đó một lúc, Thẩm Vị Ương kéo Lãnh Hoài Cẩn đang đi đằng trước rồi nói.

Lãnh Hoài Cẩn nhìn về phía sợi dây kia, hỏi: “Sao em lại xác định như thế?”

Thẩm Vị Ương khẩn trương nắm chặt tay, nhìn anh và nói: “Chúng ta có bốn đứa con, mặc dù trong bốn đứa nhỏ Y Y là đứa được sinh ra đầu tiên nhưng em lại xếp cho

nó đứng hàng thứ ba, bảo con bé làm em gái của hai người anh của mình.”

“Bốn, bốn đứa con?”

Sắc mặt của Lãnh Hoài Cẩn hết sức xuất sắc, nhất thời khiến người khác không biết lòng anh đang có cảm nghĩ thế nào.

Một lúc lâu sau anh mới nhìn Thẩm Vị Ương, lúng túng mở miệng: “Em, cũng không biết nên nói em biết đẻ hay là anh lợi hại nữa.”

Thẩm Vị Ương phát hiện anh lại đỏ mặt.

Hình như sau khi bị mất trí nhớ anh lại dễ bị mắc cõ hơn.

Cô không kiềm được nở nụ cười: “Tất nhiên là do anh giỏi rồi.”

“Mấy cái này nói sau đi, chúng ta đi tìm Y Y trước đã.”

Cô nắm tay anh đi về một hướng khác, vừa cẩn thận tránh bảo vệ vừa giải thích với Lãnh Hoài Cẩn.

“Y Y đứng hàng thứ ba, nếu bắt đầu đếm số nút thắt từ dưới lên của sợi dây được thả xuống từ bệ cửa sổ, ta có thể thấy có tổng cộng bốn nút thắt được thắt giống hệt nhau, mà cái thứ ba lại có màu đen, hẳn nó đã bị con bé dùng thứ gì đó màu đen nhuộm lên.”

“Màu đen có nghĩa là tắt đèn, con bé dùng cách này nói với tôi con bé đã xảy ra chuyện.”

Có ý nghĩa vậy luôn?

Lãnh Hoài Cẩn ngoái lại nhìn nút thắt đó ở đằng sau, quả nhiên y như Thẩm Vị Ương đã nói.

Thật khó tin đây là điều một đứa trẻ có thể nghĩ đến.

Nếu quả thật là con bé, vậy sợi dây bên bệ cửa sổ này cũng là do con bé thả xuống ư? Con bé dùng sợi dây thừng này trèo xuống từ bệ cửa sổ?

Thẩm Vị Ương rất hiểu con gái mình: “Không đời nào con bé nhảy xuống đâu, nó nhát gan lắm, đã vậy sức lực cũng có hạn, con bé không bao giờ làm chuyện mà nó không chắc chắn.”

“Có lẽ nó đã núp ở đâu đó trong phòng rồi nhân lúc người trông chừng con bé không để ý thì rời đi.”

Lãnh Hoài Cẩn càng khâm phục đứa con gái này của mình: “Con bé nhiêu tuổi vậy?”

Thông minh gần như quái vật, đây không phải là IQ mà một đứa bé nên có.

Mặc dù anh không nhớ những chuyện quá khứ nhưng cái nhìn chung thì vẫn có.

Một đứa con nít chỉ mấy tuổi, lúc gặp nguy hiểm có lẽ chỉ biết khóc lóc tìm mẹ mà thôi, bảo cô bé tâm tư kín đáo nghĩ ra kế hoạch thoát thân như thế quả là sự thử

thách với IQ của cô bé rồi.

bé.”

Thẩm Vị Ương cực kỳ hài lòng với cô con gái cục cưng này của mình: “Sáu tuổi, nhưng Y Y là một đứa nhỏ rất thông minh, vấn đề bực này không làm khó được con

Bốn đứa nhỏ đã đi theo cô qua nhiều năm tháng thăng trầm, tâm trí cũng đã trưởng thành hơn rất nhiều so với những đứa trẻ cùng lứa.”

Mặc dù cô thường xuyên áy náy vì không thể cho xấp nhỏ một tuổi thơ hồn nhiên, nhưng nếu suy nghĩ theo một góc độ khác, mất đi sự ngây thơ của các bạn cùng lứa,

chúng cũng có thể nhận được nhiều thứ có thể dùng cả đời nhiều hơn những đứa trẻ kia.

Tựa như bây giờ, nếu Y Y chỉ là một đứa trẻ chỉ biết quấy khóc, cuộc cứu viện lần này sẽ trở nên càng khó khăn hơn.

Cũng may con bé thông minh khiến lần cứu viện này tránh được rất nhiều nguy hiểm.

“Giờ chúng ta phải đi đến cạnh cây thực vật lớn nhất trong tòa lâu đài này, khả năng cao Y Y đang đợi ở đó.”

Trước kia khi dẫn bốn đứa nhỏ ra ngoài chơi, cô sợ cô và Cố Trường Đình không trông xuể mấy đứa nhỏ nên mỗi khi ra ngoài đều dặn dò rằng nếu chúng lạc đường thì

phải đi tìm một công trình trông cao nhất và lớn nhất, lúc ấy cô sẽ đến đó tụ họp với chúng.

Nghe Thẩm Vị Ương nói ra chi tiết hành động một cách rõ ràng mạch lạc như vậy, Lãnh Hoài Cẩn cảm thấy mình càng bội phục người phụ nữ này hơn.

Bản thân đã ưu tú mà còn có thể nuôi dạy cho con mình thông minh như vậy.

Nhưng vẻ mặt của Thẩm Vị Ương lại càng lúc càng nghiêm túc.

Bởi vì cô đột nhiên nhận ra ám hiệu và thói quen giữa mẹ con các cô còn được một người khác biết.

Đó là Cố Trường Đình.

Lần cuối cùng bọn họ gặp nhau là lúc cô giả mạo thân phận của anh ta, tiếp xúc Quý Nam Thần rồi ngấm ngầm làm hại anh ta.

Nếu thật sự anh ta và Úc Nam Đình là anh em tốt, số thuốc sinh hóa được sử dụng ở Vô Nhân Cảnh cũng do anh ta nghiên cứu chế tạo thì anh ta đúng là một nhân vật

nguy hiểm, thậm chí còn đáng sợ hơn những gì cô tưởng trước đó.

Có thể trở thành bạn của tên biến thái như Úc Nam Đình, vậy đương nhiên là vật hợp theo loài.

“Y Y, không nên đi qua!”

Sợ gì ắt gặp đó, khi cô chạy lại chỗ gốc đa lớn nhất trong tòa lâu đài, quả nhiên nhìn thấy Y Y, nhưng cũng thấy được người cô không muốn gặp nhất lúc này – Cố Trường Đình.

“Y Y, lại chỗ mẹ này, đừng đi qua, đừng đi qua chỗ anh ta!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK