Mục lục
Một thai bốn bảo, mommy bà trùm cưng chiều vô đối - Thẩm Vị Ương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Thế nên không phải tôi đang nằm mơ mà là ngày đó Mặc Bạch đến đây cứu tôi, có phải bởi vì A Cẩn đã trả một cái giá quá đắt hay không?”

Giọng Thẩm Vị Ương run run hỏi.

“Hắn thực sự rất yêu cô, sẵn sàng đánh đổi mọi thứ để cứu cô.” Ánh mắt Sở Tích dừng lại trên người Lãnh Hoài Cẩn đang ngủ say, ngón tay hơi nâng lên, vô số đếm sáng từ trong hoàn cảnh nhợt nhạt hiện lên, từ từ ôm trọn cơ thể anh.

“Từ mật thất Lãnh gia đến thế giới của chúng ta, phải vượt qua một không gian hư vô, vô cùng hỗn độn, nơi đó có rất nhiều côn trùng, chuột, kiến và rắn bị biến dị.” Thẩm Vị Ương căng thẳng nắm chặt hai bàn tay: “Cô có ý gì?”

Sở Tích: “Còn nhớ rõ cảnh không người bên các ngươi không? Cô và hắn cùng gặp được một con chuột biến dị, kỳ thật nó chạy ra từ khe không gian đó. Ở bờ biển trong cảnh không người kia, nơi sâu nhất dưới đáy biển chính là khe nứt đó, chỉ là nó đã được Mặc Bạch lấp lại rồi.”

“Lúc Mặc Bạch phát hiện ra Lãnh Hoài Cẩn, hắn đã bị những con quái vật biến dị đó cắn xé đến nỗi thương tật đầy mình, tra tấn đến mức bất tỉnh.”

Cho nên, anh đã quyết tâm có chết vẫn phải đi.

Dù cho thất bại cũng không sao, dù sao không có cô, anh cũng không sống nổi một mình.

Con chuột ở trong cảnh không người lúc trước, một đống người bọn họ phải dùng nước thuốc đặc chế mới miễn cưỡng giết được nó.

Mà anh sau khi một mình đối mặt với nhiều thứ đáng sợ như vậy, sống không bằng chết trong một tháng trời, anh làm sao có thể chịu đựng được……

“Cô yên tâm đi, ta sẽ cứu hắn.”

Nhìn vẻ mặt thê lương của Thẩm Vị Ương, Sở Tích thở dài một hơi.

Nhưng Thẩm Vị Ương lại phát hiện cơ thể nàng ta hình như đang dần trở nên trong suốt, sẽ từ từ tan biến mất giống như hạt cát phát sáng.

“Vị Ương, ta chỉ có thể cố hết sức để làm cho hắn tỉnh lại, nhưng cuối cùng hắn có thể sống được hay không vẫn phải phụ thuộc vào cô, cô phải tìm được kẻ đứng sau

đá lưng rồng và phá hủy nơi cất giấu đá lưng rồng ở thế giới này, nếu tiếp tục ở lại nơi này, hắn sẽ từ từ biến mất, sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày sẽ rời xa cô.”

Thẩm Vị Ương: “Cô nói vậy là có ý gì? Đá lưng rồng và A Cẩn có liên quan gì đến nhau?”

Sở Tích: “Ta đã nói với ngươi rồi, đá lưng rồng là nguồn phát ra thần lực, mà hắn lại là một giọt nước mặt của lão thần, bởi vì cô cũng đã từng gặp qua Mặc Bạch, trên người cô cũng sẽ xuất hiện khí tức của lão thần, càng cảm ứng với đá long thạch càng lâu, thời gian hắn bị hấp thụ càng nhanh.”

Nàng ta vừa dứt lời, những tia sáng bao quanh người Lãnh Hoài Cẩn dần tiêu tán, Thẩm Vị Ương lập tức chạy tới ôm lấy anh: “A Cẩn! A Cẩn! Anh tỉnh lại đi! A Cẩn! A Cẩn!”

“Sở Tích, đã lâu không gặp.”

Lúc cô ôm lấy Lãnh Hoài Cẩn, cô nghe được giọng nói của một người đàn ông.

Là Mặc Bạch.

Ông ấy dường như vẫn luôn ở nơi này, xuất hiện rất đột nhiên.

Mà Sở Tích lại dùng vẻ mặt vô cảm nhìn ông ấy, cười lạnh: “Sư phụ, biệt lai vô dạng ?”

*Biệt lai vô dạng: nghĩa gốc là “bạn vẫn khỏe từ lần cuối chúng ta gặp nhau chứ?“, tuy nhiên thường được xem như một câu chào hỏi đại ý là “rất vui được gặp lại bạn”

hoặc là “lâu rồi không gặp“.

Mặc Bạch vươn tay ra với nàng ta: “Nên về nhà rồi.”

Nàng ta liếc một cái, sau đó trực tiếp xoay người đi về phía trước, từ từ biến mất trong ảo cảnh trắng xoá, Thẩm Vị Ương lúc này mới phát hiện ra trên mắt cá chân phải

của Sở Tích có một vòng chú gông màu đen…….

Lúc Thẩm Vị Ương tỉnh lại, Lãnh Hoài Cẩn vẫn yên lặng ngủ say bên cạnh cô.

Cô quả thực có thể nhìn thấy được.

Sau khi thích ứng với thế giới đã trở nên rõ ràng hơn, cô ngay lập tức nắm lấy tay Lãnh Hoài Cẩn gọi anh: “A Cẩn! A Cẩn! Anh tỉnh lại đi! A Cẩn! Anh tỉnh lại đi.”

Trước khi Lãnh Hoài Cẩn chậm rãi mở mắt ra, Thẩm Vị Ương cảm thấy bản thân đã trải qua mấy giây dài nhất trong đời.

Nếu Lãnh Hoài Cẩn không tỉnh lại thì phải làm sao bây giờ?

Cũng không sao cả, cô sẽ mãi mãi ở bên anh.

Anh ở đâu thì cô liền sẽ đi theo đó.

Cùng lắm thì cô và anh cùng nhau dắt tay nhau đi qua cầu Nại Hà, kiếp sau tiếp tục ở bên nhau.

“Vị Ương.”

Khi Lãnh Hoài Cẩn khàn giọng gọi tên Thẩm Vị Ương, nước mắt từ khóe mắt của Thẩm Vị Ương đồng thời rơi xuống, sau đó ôm chặt lấy anh.

“Anh làm những chuyện này sau lưng em, có biết em lo lắng lắm không? Lãnh Hoài Cẩn, anh có biết anh quá đáng đến mức nào không? Tại sao anh lại tàn nhẫn với em như vậy chứ?”

“Anh thật sự xin lỗi.”

Anh đưa tay lên, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài của cô, khàn giọng an ủi cô: “Anh thật sự xin lỗi, Vị Ương, để em phải lo lắng, anh sai rồi.”

“Là Sở Tích đã cứu anh sao?”

Anh khàn giọng, tâm trạng có chút không ổn.

Thẩm Vị Ương sửng sốt, chậm rãi buông anh ra, nhìn anh hỏi: “Vừa rồi không phải anh vẫn luôn hôn mê, không có tỉnh sao?”

Lãnh Hoài Cẩn chậm rãi từ trên giường ngồi dậy, nắm lấy tay cô: “Không sao cả, ơn anh nợ cô ấy không thể nào trả hết được, chỉ cần có thể nhìn thấy em là tốt rồi.”

Nhớ đến bóng lưng cô độc khi rời đi của Sở Tích, trái tim Thẩm Vị Ương như thắt chặt lại, cảm thấy giống như bị một bàn tay vô hình gắt gao tóm chặt lấy: “A Cẩn, sau

này cô ấy sẽ thế nào?”

ay.”

Lãnh Hoài Cẩn: “Không biết nữa, có lẽ về sau vẫn luôn sống cô độc một mình, nhưng mà cô ấy sẽ không bao giờ yêu thêm một ai nữa.”

Anh duỗi tay ôm chặt cô vào lòng, cẩn thận nâng niu: “Chỉ cần sau này chúng ta có thể yên ổn ở bên nhau, cũng coi như là có thể bù đắp cho sự nuối tiếc của cô

Thẩm Vị Ương không hiểu: “Em với cô ấy rốt cuộc là có quan hệ gì? Nước mắt của cá mập Nam Hải cũng là nước mắt sao?”

Lãnh Hoài Cẩn: “Không phải, đó là sính lễ từ người chồng đã mất của cô ấy. Ở thế giới của bọn họ, lão thần sau khi chết sẽ đem tín vật quan trọng nhất cả đời vào một chiếc hộp Lỗ Ban được thần lực hóa thành.”

Thẩm Vị Ương: “Cô ấy có chồng rồi sao? Vậy cô ấy và Mặc Bạch lại là chuyện như thế nào? Còn có hộp Lỗ Ban, cuối cùng sao lại ở trong tay Diệp Phù Tô.”

Lãnh Hoài Cẩn: “Chồng của cô ấy chỉ là một người bình thường, là một thanh niên rất rất rất bình thường của Nhân tộc.”

“Không nói chuyện đó nữa, nếu bây giờ em đã ổn rồi chúng ta lại tiếp tục ở đây chơi thêm mấy ngày nữa.”

Câu chuyên của Sở Tịch rất phức tạp, ngoại trừ bản thân Sở Tích, không ai biết được toàn bộ câu chuyện của cô ấy.

Hơn nữa chuyện này đối với bọn họ mà nói chỉ là một chuyện ở một thời không khác, giống như một cảnh trong mơ lỗi thời, anh chỉ muốn sau này được sống yên ổn

với Vị Ương, chuyện của Sở Tích sẽ có Mặc Bạch đến giải quyết.

“Đi thôi, ngày mai chúng ta đến tìm Liễu Hoài Phong cùng anh ta điều tra chuyện đá lưng rồng, Sở Tích nói, nếu không phá hủy nơi cất giấu đá thì anh sẽ biến mất.”

Khi Lãnh Hoài Cẩn muốn nói chuyện, cô hung hăng nhìn anh, cảnh cáo nói.

“Lãnh Hoài Cẩn, anh đừng có mà không biết tốt xấu, không để cho anh với em ở cùng nhau.”

“Được rồi, được rồi, anh biết rồi, về sau anh sẽ không giấu diếm em bất cứ chuyện gì nữa.”

Lãnh Hoài Cẩn nhìn cô ba phần bất lực bảy phần nuông chiều.

Ngay khi Thẩm Vị Ương định hỏi rõ ràng trong một tháng kia anh đã trải qua những chuyện gì, điện thoại anh đột nhiên rung lên.

Tên hiển thị trên màn hình là Thẩm Vị Ương, là người hiện tại đang chiếm thân thể của cô Thân Khiết gọi tới.

Hai người nhìn nhau, Thẩm Vị Ương khẽ gật đầu: “Nghe đi, xem xem cô ta tìm anh có việc gì.”

Sau khi bọn họ rời khỏi Đế Đô, tuy rằng theo lời Lục Vân Sâm, Thân Khiết vẫn luôn đòi sống đòi chết vì anh ta, nhưng trước giờ cô ta cũng không dám gọi điện đến cho

Lãnh Hoài Cẩn.

Bây giờ đột nhiên lại gọi điện tới đây, có thể là đã xảy ra chuyện gì đó.

Từ lúc Thẩm Vị Ương nhận ra Cố Văn Chu, cô liền có cảm giác Cố Văn Chu sẽ không buông tha cho cô, dường như đang có âm mưu gì đó.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK