Mục lục
Một thai bốn bảo, mommy bà trùm cưng chiều vô đối - Thẩm Vị Ương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phong thái vững vàng của cậu ta lại khiến Thẩm Vị Ương tin vào lời đồn cậu ta có thể ổn định nhà họ Úc khi còn rất trẻ.

Đứa trẻ này, không, cô cảm thấy mình không thể đối xử với cậu ta như một đứa trẻ được.

Đi theo Úc Nam Đình lăn lộn lâu như vậy, làm sao có thể coi cậu ta là một cậu nhóc mười hai tuổi bình thường.

Sau khi A Quân đi vào Ám Dạ, cậu bé giờ đã trưởng thành hơn rất nhiều, chưa kể tuổi của Úc Thời Phong còn lớn gấp đôi tuổi cậu bé.

“Cô Thẩm, tôi còn có khách phải tiếp đón, tôi sẽ nhờ người đưa cô đi gặp chú Ngạn.”

Lúc này, một người trông như vệ sĩ đi tới, đến gần Úc Thời Phong nói vài câu, sau đó Úc Thời Phong chuẩn bị rời đi.

Thẩm Vị Ương ước gì mình có thể tránh xa bọn họ một chút, để cô có chút không gian tế bái Thời Ngạn.

Phòng tang lễ của Thời Ngạn rất tươm tất, điều duy nhất gây chướng mắt có lẽ là bức ảnh Úc Nam Đình ở bên cạnh Thời Ngạn.

Người đàn ông này, khi còn sống đã hủy hoại cuộc đời Thời Ngạn, bây giờ đã là một hồn ma mà vẫn không buông tha cho Thời Ngạn.

Nhìn thật đáng ghét.

Nhưng nếu đây là lựa chọn của chính Thời Ngạn, với tư cách là một người bạn, cô chỉ có thể chấp nhận.

“Me.”

Thấy cô khóc, A Quân lập tức đưa khăn giấy cho cô.

Cô nhận lấy, nhìn khuôn mặt con trai giống hệt Lãnh Hoài Cẩn, trái tim cô cảm thấy ấm áp hơn rất nhiều.

“Mẹ không sao, con quỳ lạy chú, rồi nói tạm biệt chú đi.”

Cô xoa đầu A Quân và A Nặc, những người quan trọng nhất với cô.

Bọn nhỏ ngoan ngoãn gật đầu, sau đó xếp hàng bái lạy Thời Ngạn.

“Cút ngay, đừng có cản tôi, Úc Thời Phong đâu, gọi thằng nhóc súc sinh kia lăn ra đây gặp tôi.”

Ngay lúc đó, Úc Uyển đột nhiên hùng hổ đi vào.

Khi nhìn thấy Thẩm Vị Ương, lửa giận trong lòng cô ta càng bùng cháy, giống như hiểu ra chân lý gì đó.

“Thẩm Vị Ương, hóa ra là cô, là cô đúng không, chính cô xúc giục thằng oắt con kia giết bố tôi đúng không? Là cô đúng không?”

Cô ta rơm rớm nước mắt nhìn Thẩm Vị Ương, nói xong còn muốn đánh cô, nhưng cô đã ra tay trước.

Cô nhìn Úc Uyển điên cuồng mà khẽ nhíu mày: “Chuyện nhà họ Úc các cô không liên quan gì đến tôi.”

Cô trốn còn không kịp, làm sao có thể chủ động xông vào.

Sau khi Úc Uyển bị cô đá xuống đất, cô ta vẫn không chịu để cô đi, nằm trên mặt đất tức giận nhìn cô: “Thẩm Vị Ương, đồ khốn nạn, cô phải chết, cô… a——!”

Cô ta còn chưa nói xong, Y Y đã cầm một quả tảo ném thẳng vào đầu cô ta: “Người phải chết là cô, đừng có nhắc đến mẹ tôi.”

Cô bé này tuy tuổi còn nhỏ nhưng khí thế không phải dạng vừa.

Mấy đứa trẻ đứng thành một hàng, đồng loạt trừng mắt nhìn cô ta, bộ dạng có thể bùng nổ bất cứ lúc nào khiến cô ta hơi sợ hãi.

“Cậu Úc, xem ra mấy người nhà cậu vẫn chưa biết gì nhỉ?”

Úc Thời Phong vội vàng chạy tới, nhìn thấy cảnh tượng Úc Uyển đối đầu với mẹ con cô.

Thẩm Vị Ương cười mỉa nhìn cậu ta, châm chọc nói.

Cậu ta khẽ nhíu mày,, nhìn thấy dáng vẻ ngã trên mặt đất như chó nhà có tang của Úc Uyển, liền tức giận nói với vệ sĩ: “Ai cho mấy người để cô ta vào.”

Tên vệ sĩ đứng một bên qua loa có lệ nói: “Là do cô cả tự ý xông vào, chúng tôi không thể ngăn được.”

Úc Thời Phong hơi nheo mắt lại, nguy hiểm nhìn anh ta: “Ồ? Là như vậy sao.”

Tên vệ sĩ và Úc Uyển liếc nhìn nhau, sau đó kiêu căng nói: “Đương nhiên là vậy rồi, hơn nữa đây là linh đường nhà họ Úc, cô cả muốn tới thì tới, tại sao chúng tôi phải

ngăn cản…”

“Pǎng-!”

Tiếng súng vang lên, người vừa nãy còn chưa nói hết bây giờ đã gục trên mặt đất.

Tất cả mọi chuyện xảy ra rất nhanh, gây lên chấn động khá lớn.

Sợ là bây giờ Úc Thời Phong đã điên rồi.

Nhìn tên nhóc khát máu trước mặt, tâm trạng Thẩm Vị Ương có hơi phức tạp.

Úc Uyển sợ hãi run lên, sắc mặt tái nhợt suýt nữa thì ngất đi.

Đây là lần thứ hai cô ta chứng kiến Úc Thời Phong bắn những người xung quanh mình.

Người đầu tiên là bố ruột của cô ta.

Úc Thời Phong, cậu ta chính là thằng điên.

“Uyển Uyển!”

Lúc này Úc Cần đột nhiên tiến vào, nhìn thấy có người nằm dưới vũng máu, con ngươi vô cùng chấn động.

Nhưng Úc Cần phản ứng lại rất nhanh, anh ta lập tức đi đến trước mặt Úc Uyển đang ngồi dưới đất, định dẫn cô ta rời đi.

“Thời Phong, dạo này tinh thần của Uyển Uyển có chút không bình thường, chúng ta đều là người một nhà, nếu có gì mạo phạm, em phải biết khoan dung tha thứ”

Sau khi kéo Úc Uyển đi, Úc Cần mỉm cười nói một câu lấy lòng Úc Thời Phong.

Úc Thời Phong cười như không cười nhìn anh ta: “Anh họ, anh yên tâm, chỉ cần anh biết điều, em sẽ không làm gì anh.”

Úc Cần không cao lắm, Úc Thời Phong tuy mới mười hai tuổi đã cao ngang anh ta, khí chất không giận mà nghiêm trên người cậu ta khiến anh ta thêm căng thẳng.

Thẩm Vị Ương yên lặng nhìn Úc Cần và Úc Thời Phong bằng mặt không bằng lòng.

Sau khi Úc Cần kéo Úc Uyển đang ngây người rời đi, cô cũng đưa bọn trẻ cũng chuẩn bị ra về.

Trước khi đi, cô có dự cảm Úc Thời Phong mời mình đến tang lễ là có điều muốn nói.

Nếu không một người độc tài chuyên chế như cậu ta, có hợp hay không cũng chẳng thèm để ý.

Thẩm Vị Ương nhìn A Quân nói: “A Quân, chăm sóc tốt cho em trai em gái nhé, mẹ và cậu Úc có chuyện cần nói.”

A Quân đề phòng liếc nhìn Úc Thời Phong, rồi ngoan ngoãn gật đầu với mẹ: “Vâng ạ, con sẽ chăm sóc tốt cho các em.”

“Cà phê hay trà.” Úc Thời Phong đưa thực đơn cho cô rồi hỏi.

Thẩm Vị Ương tùy tiện nói: “Sao cũng được, cậu có việc gì thì nhanh nói đi.”

Cô không thể ở đây quá lâu.

Nếu như bị Lãnh Y Y biết, cô không biết phải giải thích thế nào.

Hai ngày nay cô đi đâu con bé cũng bám theo, khiến cô cảm thấy có phần không thoải mái.

Khi Úc Thời Phong đưa trà cho cô, cậu ta còn kèm thêm một lọ thuốc trong suốt.

“Đây là cái gì?”

Trong lòng Thẩm Vị Ương khẽ run, nhưng vẫn ra vẻ bình tĩnh nhìn cậu ta.

Úc Thời Phong khẽ cười: “Cô Thẩm đã đoán được rồi đúng không, cô cứ mạnh dạn nói, tôi nghĩ cô có thể đưa ra đáp án chính xác.”

Thẩm Vị Ương không nói ra đáp án mà cậu ta cho là chính xác, chỉ nhìn cậu ta hỏi: “Cậu muốn tôi ngăn cản nhà họ Lãnh, yêu cầu nhà họ Lãnh bỏ qua cho nhà họ Úc ở tòa án quốc tế sao?”

Úc Thời Phong cười như không cười: “Cô Thẩm đúng là thông minh.”

Thẩm Vị Ương chế giễu: “Không phải nhà họ Úc đứng sau tòa án quốc tế à? Cần gì người khác phải bỏ qua cho nhà họ Úc?”

Úc Thời Phong: “Cô Thẩm coi trọng nhà họ Úc quá. Mọi người đều biết tòa án quốc tế được kiểm soát bởi mười gia tộc lớn, nhà họ Úc cũng chỉ là một gia tộc nhỏ nhoi

mà thôi.”

“Bây giờ tan đàn xẻ nghé, nhà họ Úc dù nghèo đến đâu vẫn có cơ nghiệp lớn, ai mà không ghen tị chứ, nếu thật sự bị tịch thu thì chắc chắn sẽ có lợi cho những gia tộc

khác.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK