Bị ánh mắt Lãnh Hoài Cẩn nhìn như vậy, Thẩm Vị Ương cảm giác bản thân mình như là một con mồi bị sư tử phát hiện, trong lòng vô cớ dâng lên một cảm giác sợ
‣i.
Cô rất ghét cảm giác thế này.
“Tôi vốn là phá cái xe đó để trút giận thôi, chứ không phải là gọi anh đến tìm tôi.” Cô quay đi trốn tránh ánh nhìn của anh.
Giọng nói trầm thấp của người đàn ông truyền đến từ sau lưng cô: “Nghĩa là đêm qua là do tôi đáng đời đúng không?”
Thẩm Vị Ương vẫn lạnh như băng: “Đúng, là anh đáng đời, tôi không khiến anh… Ưm…”
Lãnh Hoài Cẩn kéo cô, ngay lúc cô quay người lại thì lập tức ôm cô vào lòng, hung hăng chiếm lấy môi cô, bàn tay to lớn đặt lên eo cô, không cho cô bất cứ cơ hội nào
trốn thoát.
Thẩm Vị Ương rất chán ghét hành động phô trương như thế này của anh, anh hoàn toàn không nghĩ cho cảm nhận của cô, nên dù không thoát ra được thì cô cũng giãy cho bằng được.
Nhưng hành động giãy dụa như mèo gái của cô lại càng khơi gợi lên ngọn lửa tà dâm trong anh. Anh đè cô lên bàn làm việc, bắt đầu thực hiện động tác tiếp theo…
Thẩm Vị Ương, dựa vào cái gì, dựa vào cái gì mà em lại trêu đùa tôi như vậy? Dựa vào cái gì mà em không mảy may đau khổ sau khi bóp vụn tấm chân tình của tôi?
Rõ ràng bốn năm trước em yêu tôi như thế, tại sao, tại sao bốn năm sau em lại trở thành thế này?
Người đàn ông cứ như cầm thú cắn xé cô, hoàn toàn không còn chút lý trí nào còn sót lại, xương quai xanh của Thẩm Vị Ương bị anh cắn cho phát đau, nước mắt cũng
theo cơn đau mà tuôn ra.
“Lãnh… A… Anh bình tĩnh lại đi, đây là phòng làm việc…”
“Choang!”
Đột nhiên một âm thanh đinh tai nhức óc vang lên gián đoạn cảnh tượng mờ ám trong phòng làm việc, sau đó là tiếng khóc đầy đau khổ của Hà Sở.
“Hoài Cẩn, Vị Ương, tại sao các người lại đối xử với tôi như vậy hả?”
Những nhân viên khác xung quanh lập tức ngoái đầu ra xem có chuyện gì, kết quả thì thấy Thẩm Vị Ương đầu bù tóc rối đứng bên cạnh Lãnh Hoài Cẩn chỉnh trang quần áo.
Trên bàn làm việc là một mớ hỗn độn, dưới đất phủ đầy giấy tờ, chỉ nhìn thôi cũng biết vừa nãy đã xảy ra chuyện gì.
Ngải Lan lập tức cởi áo khoác mình ra cho Thẩm Vị Ương, còn Thẩm Vị Ương vì bị bắt nạt nên khóe mắt đã đỏ ửng lên.
“Cảm ơn.”
Cô khàn giọng nói lời cảm ơn với Ngải Lan, sau đó không nói thêm gì nữa.
Người phụ nữ quyến rũ mà Thẩm Vị Ương nhìn thấy trước đó lập tức vẫy tay ra hiệu cho Ngải Lan, bảo cô ấy ra ngoài trước, sau đó kéo tên trai thẳng Lưu Huy đang đứng nhíu mày ra ngoài, còn cẩn thận đóng cửa lại, để lại ba người tự giải quyết với nhau.
Đợi đám người Ngải Lan đi hết, Lãnh Hoài Cẩn mới quắc mắt nhìn Hà Sở: “Cô đến đây làm gì?”
Hà Sở còn đang đeo khẩu trang, sau khi bị Lãnh Hoài Cẩn hỏi thì tủi thân cúi đầu nhìn mứt chanh vương vãi trên sàn: “Em, em là muốn thành thật xin lỗi Vị Ương.”
“Trước đây em hại cô ấy ngã xuống nước, đêm qua ở họp báo em thấy cô ấy nói chuyện hơi nghẹt mũi nên nghĩ cô ấy bị cảm, vì vậy em đã, em…”
Thẩm Vị Ương không rảnh xem cô ta diễn xuất, ánh mắt đầy ghê tởm nhìn Lãnh Hoài Cẩn: “Cô ta là mẹ của con anh, các người có việc gì thì về nhà mà nói, đừng ở đây khiến tôi ghê tởm nữa.”
Giờ cô dần hiểu ra vì sao lúc cô vừa tới, mấy người đồng nghiệp trong công ty đều nhìn cô với ánh mắt đầy thù hằn.
Đêm qua ở buổi họp báo, Hà Sở đã nói ra những câu ẩn ý cô là người thứ ba, phóng viên thì không dám hỏi vặn lại, nhưng ở buổi họp báo đó cũng có mấy người nhân
viên của TX, mà mấy tin đồn thất thiệt này thì lại truyền đi rất nhanh.
Trên đời này không có căn nhà nào là không lọt gió, chứ đừng nói đến bây giờ bị bắt quả tang ngay tại văn phòng.
Ngày đầu tiên đi làm đã bị đồng nghiệp thấy chuyện này, Thẩm Vị Ương chợt cảm thấy bức bách trong người.
Trước khi Lãnh Hoài Cẩn đưa Hà Sở đi còn an ủi Thẩm Vị Ương một câu: “Em yên tâm, họ không dám nói ra nói vào gì đâu, tôi sẽ giải thích rõ ràng.”
Thẩm Vị Ương đau đầu cầm lấy một lọn tóc, sau đó ngẩng đầu nhìn anh: “Nói gì? Nói tôi là vợ trước của anh, bốn năm trước là anh có lỗi với tôi, để mọi người đồng tình
với tôi sao?”
“Lãnh Hoài Cẩn, anh có thể đừng gây phiền phức cho tôi nữa được không? Giờ chúng ta không có quan hệ gì hết, anh đừng xen vào chuyện của tôi nữa.”
Lãnh Hoài Cẩn không nói thêm gì, chỉ im lặng nhìn cô rồi không chút thương hoa tiếc ngọc lỗi Hà Sở ra ngoài.
Đợi sau khi anh rời đi, Ngải Lan mới cầm chổi vào trong phòng thu dọn mứt chanh Hà Sở làm đổ trên sàn.
Thẩm Vị Ương liếc cô ấy một cái, sau đó lại nhìn đồng hồ trên tay, hỏi: “Bình thường buổi trưa mọi người hay ăn gì? Bận rộn như thế thì có thời gian đến nhà ăn
không?”
“Buổi trưa tôi muốn mời cơm mọi người.”
Nghe thấy Thẩm Vị Ương muốn mời mọi người ăn cơm, động tác của Ngải Lan hơi khựng lại.
Thẩm Vị Ương nhíu mày, cười nói: “Sao thế? Không hoan nghênh tôi à? Hay là lo tôi bỏ độc vào đồ ăn?”
Ngải Lan lập tức lắc đầu: “Đương nhiên không phải, là do chiều này anh Huy có trận đua xe mô tô, chúng tôi định trưa nay ăn xong thì cùng nhau đi hỗ trợ cho anh
ấy.”
Thẩm Vị Ương: “Đội hỗ trợ nhiều người vậy, thêm tôi nữa có được không?”
“Nếu cô Thẩm có thời gian rảnh rỗi thì cứ ngồi nghiên cứu sở thích của Tổng giám đốc Lãnh đi.” Lưu Huy bước vào, đặt một chồng bản thảo thiết kế và ổ USB lên bàn
Thẩm Vị Ương, mắt còn không thèm nhìn cô lấy một cái: “Đội của tôi không cần một cái bình hoa biết đi”
“Trước đây tôi cảm thấy Jane rất giỏi, nhưng giờ xem ra là cô giỏi cái khác hơn.”
“Anh Huy.” Ngải Lan cảm thấy Lưu Huy nói vậy không ổn lắm nên lập tức nhắc nhở: “Anh hiểu nhầm cô Vị Ương rồi, cô ấy là mẹ đã đầu của Liên Minh, không thể là kiểu người như anh nghĩ được.”
Lưu Huy cười khẩy: “Tiểu Ngải à, khuyết điểm lớn nhất của cô chính là quá ngây thơ, cô tưởng cô ta cứu cô trong buổi họp báo một lần thì cô ta sẽ là người tốt
sao?”
“Cô ta còn chưa nhậm chức chính thức mà đã khiến tổng giám đốc Lãnh chuẩn bị phòng cũ của anh ấy cho cô ta, đồng thời còn đưa xe chuyên dụng đi đón, thậm chí
còn dốc công sức tổ chức họp báo để xin lỗi, an ủi cô ta. Quả nhiên là có cái mác mẹ đỡ đầu của Liên Minh, không làm gì cũng khiến tổng giám đốc Lãnh phải cúi đầu.”
Anh ta càng nói càng cầu.
“Anh Huy, có phải anh chưa nghỉ ngơi không? Chiều nay còn có trận đấu, anh nên dưỡng sức đi.” Ngải Lan căng thẳng kéo Lưu Huy, muốn bảo anh ta yên lặng đi ra ngoài, làm thế này với cấp trên, anh ta không sợ bị đuổi việc sao?
“Chiều nay trận đấu mà anh tham gia là Giải vô địch quốc tế TS sao?”
Ngay lúc Ngải Lan đang sợ sệt muốn kéo Lưu Huy ra khỏi phòng làm việc thì đột nhiên Thẩm Vị Ương cất lời.
Lưu Huy quay đầu lại, ánh mắt tràn đầy ý thù địch: “Cô muốn làm gì? Tôi đã nói rồi, đội của tôi không cần một bình hoa biết đi, cho dù là đội hỗ trợ hay là đội làm việc cũng thế.”
Ngón tay Thẩm Vị Ương khẽ động, cọ vẽ trên tay cô xoay tròn trên đầu ngón tay, dáng vẻ đầy thờ ơ: “Vậy nếu đội hỗ trợ không cần tôi, thế tôi làm đối thủ của anh được
không?”
“Lưu Huy, chỉ trích bằng lời nói không có tác dụng gì đâu, tôi lại thích thực chiến hơn.”
Cọ vẽ dừng lại, người phụ nữ ngồi dựa vào sofa, đôi mắt khép chặt, môi nở một nụ cười, giống như một bông hoa hồng dại đầy gai chực chờ nở rộ.