Mục lục
Một thai bốn bảo, mommy bà trùm cưng chiều vô đối - Thẩm Vị Ương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người đàn ông vô cùng kiên nhẫn an ủi cô: “Anh cũng có đầu tư vào trường đua ngựa này. Anh không thích sử dụng phòng người khác ở, vì vậy lúc xây phòng nghỉ, anh đã nhờ Tùy Giản để lại một phòng cho anh.”

Hóa ra là như thế này.

Thẩm Vị Ương hoàn toàn nhẹ nhàng thở ra.

Lãnh Hoài Cẩn nhìn dáng vẻ của cô như được đại xá, không nhịn được mà nhéo mũi cô cười: “Làm sao có thể để em thiệt thòi được.”

“Từ từ.”

Sau khi thoát khỏi trạng thái lúng túng, đại não của Thẩm Vị Ương hoạt động trở lại bình thường, phát hiện có điều gì đó không ổn.

“Không phải anh nói không nhớ chuyện cũ sao? Sao lại nhớ rõ chuyện đầu tư trường đua ngựa?”

Vừa rồi lúc Tùy Tố tham gia cuộc đua ngựa, anh đã từ bỏ cuộc chơi.

Ngoại trừ ghen tuông, có phải bởi vì anh biết Tùy Tố là ai, sợ Tùy Tố thông qua cách đua ngựa nhận ra anh, cho nên từ bỏ hay không.

Mặc dù anh che giấu thân phận của mình để tránh cho cô cảm thấy xấu hổ, nhưng không thể phủ nhận rằng anh vẫn nhớ rõ chuyện trong quá khứ.

Lãnh Hoài Cẩn bị cô nhìn chằm chằm mà có chút ngượng ngùng, anh giở trò chơi xấu: “Không nói chuyện này nữa, được không? Anh chỉ nhớ một chút, không phải cái gì cũng nhớ rõ.”

Thẩm Vị Ương không cho phép anh đùa giỡn chuyện lớn như vậy, nghiêm túc nói: “Nếu anh nói thật với em, em sẽ không trách anh, nhưng nếu anh giấu em chuyện gì, để em phát hiện ra, em sẽ không tha thứ cho anh đâu đấy.”

Sau khi đẩy anh ra, cô vào nhà tắm tắm rửa, để anh có thời gian suy nghĩ.

Lúc tắm xong, anh chủ động cầm một cái khăn khô lau tóc cho cô, dáng vẻ có chút nịnh nọt lấy lòng.

Nhưng Thẩm Vị Ương khó chịu, lấy khăn tắm trong tay anh, lạnh lùng ngồi một bên tiếp tục lau tóc, tư thế giống như nếu anh không chịu thẳng thắn thì sẽ không nói chuyện với anh nữa.

Sấy tóc xong, khi cô vừa định rời đi, Lãnh Hoài Cẩn lo lắng kéo cô lại: “Anh nói.”

Cô thờ ơ nhìn anh, chờ đợi câu trả lời của anh.

Anh hít sâu một hơi, sau đó chậm rãi nói: “Anh không phải mất trí nhớ, anh nhớ rõ tất cả, nhưng có thể em không hiểu được, trong nhận thức của anh, anh và anh ta đã không còn là cùng một người, những ký ức kia đối với anh không có ý nghĩa gì nữa, thậm chí một phần của ký ức làm anh cảm thấy căm ghét.”

Ví dụ như những ký ức về nhà họ Lãnh.

Anh ghét cái nơi đó.

Nếu không phải vì nhà họ Lãnh, anh và Vị Ương đã ở bên nhau từ lâu rồi.

Người đàn ông vô dụng trước đây chỉ là một món vũ khí nằm trong tay nhà họ Lãnh mà thôi.

Nhưng hiện tại, anh chỉ thuộc về một mình Thẩm Vị Ương.

“Cho dù em có hiểu được hay không, đối với anh mà nói, trên đời này chỉ có hai loại người, một là em, hai là người khác không phải em, không ai có thể cướp em đi khỏi

anh cả.”

Anh đưa tay vuốt ve gò má lạnh giá của cô, ánh mắt dịu dàng.

Thẩm Vị Ương lại cảm thấy lạnh thấu xương.

Trác Thính Phong từng nói, nhân cách phụ liều lĩnh phủ nhận mọi thứ về nhân cách chính là một chuyện rất nguy hiểm.

“A Cẩn, em có thể hiểu anh bất an, nhưng nếu cái gì anh cũng không nói cho em biết, em sẽ rất lo lắng cho anh, em cũng sẽ rất bất an, anh hiểu không?”

Cô nắm bàn tay to lớn của anh, đôi mắt lấp lánh nhưng vẫn cố nén mọi sợ hãi, kiên nhẫn an ủi anh.

“Em không để bụng chuyện anh trở thành dáng vẻ như thế nào, em chỉ muốn anh ở bên cạnh em, chỉ cần anh có thể vĩnh viễn ở bên cạnh em là được rồi.” Bất kể anh trở thành gì, anh vẫn là A Cẩn của cô, là anh ba xuất hiện và thay đổi cuộc đời cô khi cô hoang mang nhất và khao khát một mái nhà.

Nhưng Lãnh Hoài Cẩn không thích câu trả lời của cô.

“Tại sao em lại không để bụng, làm sao em có thể không để bụng?”

Anh nhíu mày nhìn cô, ánh mắt dần nhuốm vẻ thù địch.

“Đừng nói với anh là bây giờ khi em nhìn anh, em vẫn đang nghĩ về anh ta.”

Thẩm Vị Ương lúc này thật sự không hiểu, sững sờ nhìn anh: “A Cẩn, anh đang nói cái gì vậy, em chỉ nghĩ đến một mình anh thôi.”

Anh sẽ không thực sự bị đội mũ xanh phải không?

Lãnh Hoài Cẩn nhìn bộ dạng bối rối của cô, cũng nhận ra bản thân có chút xúc động, sau khi bình tĩnh lại mới nhìn cô cười: “Đùa chút thôi, anh cũng vậy, chỉ cần em mãi mãi ở bên cạnh anh là được rồi.”

Nói xong, anh nhẹ nhàng hôn lên trán cô.

Thẩm Vị Ương không nó rời khỏi vòng ôm của anh, cọ cọ lên ngực anh, cảm thấy vô cùng an tâm: “Sau này, anh không được giấu em chuyện gì, anh còn nhớ rõ những chuyện trước kia, em thật sự rất vui.”

Tình cảm của con người được xây dựng lên từ những ký ức trải qua cùng nhau.

Đâu chỉ mình Lãnh Hoài Cẩn không có cảm giác an toàn, đôi khi cô cũng rất không chắc chắn về tình cảm của anh dành cho mình, trạng thái không biết gì của nhân

cách phụ này khiến cô cảm thấy rất bất an.

Cũng may, hóa ra anh vẫn còn nhớ rõ.

Chỉ cần anh vẫn nhớ về quá khứ, cô tin rằng anh sớm muộn gì cũng sẽ khỏe lại.

Nhưng Trác Thính Phong lại không lạc quan như cô.

Sau khi nghe cô nói rằng nhân cách phụ không bị mất trí nhớ, khuôn mặt anh ấy đầy vẻ hoang mang.

“Vậy nên, giữa nhân cách phụ này và nhân cách chính có chỗ nào không giống nhau?”

Thẩm Vị Ương lâm vào trầm tư. “Chỗ nào không giống nhau sao? Trở nên thích làm nũng, so với trước đây cũng dễ dàng bộc lộ cảm xúc hơn. Đây coi như là điểm khác

không?”

Sau đó chính là số lần xảy ra quan hệ trở nên nhiều hơn.

Trong quá khứ, Lãnh Hoài Cẩn giống như một bông hoa lạnh lùng, nhưng bây giờ anh là một con gà tiểu học trẻ con, tính tình nhỏ nhen thích làm nũng.

Nghĩ đến cảnh anh dán miếng dán hạ sốt rồi giả ốm chỉ vì muốn lấy lòng hôm trước, Thẩm Vị Ương cảm thấy buồn cười.

Nhưng Trác Thính Phong nhíu mày càng lúc càng chặt: “Nhưng Vị Ương, những thay đổi hiện tại của anh ấy, cho dù là trong quá khứ, thỉnh thoảng cũng sẽ có những

thời điểm như vậy chứ.”

Thẩm Vị Ương sửng sốt.

Trác Thính Phong tiếp tục nói: “Bản tính con người vốn phức tạp, cho dù là anh Cẩn trước kia, khi hai người ở bên nhau không có khúc mắc, cũng sẽ có lúc làm nũng

chứ”

Mặc dù Trác Thính Phong khó có thể tưởng tượng ra khuôn mặt tê liệt của Lãnh Hoài Cẩn kia sẽ làm nũng.

Nhưng Lãnh Hoài Cẩn ở trước mặt người mình yêu và trước mặt người khác, chắc chắn sẽ không giống nhau.

Chỉ có Thẩm Vị Ương mới có thể trả lời câu hỏi này.

Thẩm Vị Ương ngẫm nghĩ, quả thật là như vậy.

“Trước kia cũng từng có, nhưng không quá trớn như bây giờ, nhưng đúng là vẫn có.”

Bây giờ còn chè chén say sưa, ngày ngày gây chuyện với cô.

“Vậy là cô chưa thật sự nhìn rõ tính cách hiện tại của người này.”

Ủy Lan từ sau bình phong đi ra nói.

Cô ấy đi ra quá đột ngột, Thẩm Vị Ương có chút kinh ngạc: “Úy Lan, cô cũng ở đây sao, sao vừa rồi tôi không thấy cô.”

Ủy Lan không được tự nhiên ho khan hai tiếng, sau đó nói: “Sự xuất hiện của nhân cách phụ, theo một nghĩa nào đó, là để bù đắp một khoảng trống nào đó sâu thẳm trong trái tim của một người, chẳng hạn như một số điều tiếc nuối.”

“Cho nên theo nghiên cứu của tôi, tính cách giữa nhân cách chính và nhân cách phụ nhất định có sự khác biệt rất lớn. Nhất định phải có điều gì đó nhân cách chính không làm được, nhưng nhân cách phụ lại làm được.”

“Chính vì nguyên nhân như vậy, nhân cách phụ mới có thể ra đời.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK