Mục lục
Một thai bốn bảo, mommy bà trùm cưng chiều vô đối - Thẩm Vị Ương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khung cảnh vừa thay đổi, thiếu nữ ngủ say trong biển sâu, bị xích sắt trói vào một cột đá, mái tóc đen như rong biển bồng bềnh trong nước, dung mạo xinh đẹp cũng

ét thê lương.

Sau đó, một thanh niên mặc quần áo vải thô bước đến, dùng rìu chặt đứt xiềng xích quấn quanh cô.

Bức tranh tường theo phong cách tự do trừu tượng, nhưng khuôn mặt của chàng trai trẻ này lại nhìn giống hệt khuôn mặt của người đàn ông bước ra khỏi cây thần đặt

tay lên đầu thiếu nữ, chỉ khác là quần áo của anh ta đã rất cũ kỹ.

Thế nghĩa là sao?

Thẩm Vị Ương khẽ cau mày, còn muốn xem tiếp, nhưng hình ảnh trước mặt thoáng cái liền trở nên mơ hồ, giống như chiếc TV kiểu cũ trước đây, có những bông tuyết

màu vàng nhảy nhót qua lại.

Ngay khi cô nghĩ mọi chuyện đã kết thúc, thì một khung cảnh vừa kỳ lạ vừa rúng động khác lại xuất hiện.

Người thiếu nữ trước đó giờ đang cầm trường kiếm chiến đấu với một con rồng đen, mà phía sau cô ấy, có rất nhiều người đứng trùng trùng điệp điệp.

Không, chỉ có một số trong số họ là người thật, trong đám người này còn trộn lẫn một số người khá kỳ dị.

Một số có răng nanh mặt xanh, một số có sừng trên đầu, sau lưng có cánh, thậm chí có người cá ngồi trên xe lăn…

Bọn họ có hình dạng khác nhau, nhưng xét theo cấu trúc hình tượng thì bọn họ đều đang chiến đấu chống lại ác long dưới sự chỉ đạo của người thiếu nữ, mà trên đầu

ác long chính là người đàn ông đứng trên bậc thềm vàng mà cô gái đã quỳ trước đó, phía trái sau lưng anh ta còn có một người đàn ông khác đang đứng, là người bạn thời

thơ ấu từng cùng thiếu nữ luyện kiếm dưới gốc cây thần lúc trước…

Điều này có nghĩa là gì?

Thẩm Vị Ương còn chưa kịp định hình thì khung cảnh đã kết thúc, thứ còn sót lại trước mắt cô chỉ là bức tranh treo trên tường lúc đầu.

Trong bức tranh chỉ có hai người, một nam một nữ, nữ mặc áo đỏ, nam mặc áo trắng, hai người dùng trường kiếm hướng về phía đối phương, nhưng cuối cùng thứ đâm

tới trước mặt người nữ là chuôi kiếm của người nam, còn trường kiếm của người nữ lại cắm thẳng vào trái tim của người nam.

Người nam này chính là người đàn ông vừa rồi bước ra khỏi cây thần, là người cứu cô ấy khỏi biển sâu.

Nếu phân tích của cô là chính xác, thân phận của anh ta hẳn là ân sư của Diệp Chiêu Chiêu, sau này có lẽ là ân nhân cứu mạng.

Vậy tại sao cô ấy lại muốn giết người đàn ông này?

“Đây là Tru thần chiến, Diệp Chiêu Chiêu vì một đám kiến hội phản thần quyền, mà phản bội Cựu Thần.”

Giọng nói của Diệp Phù Tô vang lên, cả người Thẩm Vị Ương run lên, lúc này mới nhận ra anh ta đã đứng sau lưng cô từ lúc nào.

Cô vừa quay người lại, đã bị anh ta bóp cổ, sau đó ném qua cây cột bên kia, xích sắt trên cây cột bỗng quấn quanh trói chặt cô vào cột giống như dây leo có sự sống, cô muốn vùng vẫy nhưng càng vùng vẫy xích sắt lại càng siết chặt.

“Diệp Phù Tô, anh làm gì vậy!”

Cô hoảng sợ nhìn vẻ mặt quỷ dị của Diệp Phù Tô, một loại sợ hãi cực độ bao phủ cô.

Những gì cô nhìn thấy trên bức tranh tường gây sốc quá mức, khiến thế giới quan của cô sụp đổ trong nháy mắt.

Trước đây, cô sẽ không bao giờ tin những thứ như thế giới song song hay tâm linh quỷ quái, nhưng hôm nay nó đã thực sự xảy ra.

Diệp Phù Tô giống như một bị bệnh đã lâu, cuối cùng hôm nay mới phát tác, bây giờ phát điên cũng có chút không hợp lý.

Chờ khi cô bị xích sắt trói chặt không thể nhúc nhích, anh ta từng bước một đi về phía cô, trên mặt mang theo nụ cười có chút điên cuồng:

“Chiêu Chiêu, em quả nhiên còn ở đây, anh biết mà, anh biết em sẽ không biến mất như thế này đâu.”

Anh ta phất tay một cái, một tầng ánh sáng trắng bao phủ lấy cô, cô cảm giác linh hồn của mình giống như đang từng chút từng chút bị rút ra, thân thể như những hạt cát rời rạc vĩnh viễn không thể tụ lại…

Tại sao lại như vậy, có phải, có phải cô sắp chết rồi không?

Để hồi sinh cái người tên Chiêu Chiêu trong cái gọi là thế giới song song, cô phải hoàn toàn bị biến thành tế phẩm hy sinh sao?

“A!”

Nhưng trước khi ý thức của cô biến mất, tiếng hét của Diệp Phù Tô đã vang lên trước.

Cô khó khăn mở mắt ra, mơ hồ nhìn thấy bóng lưng một người đàn ông cầm trường kiếm trong tay, một tầng ánh sáng màu vàng phủ lên người Diệp Phù Tô dần dần

biến mất…

Đây là đâu?

Khi Thẩm Vị Ương tỉnh dậy, phát hiện mình đang nằm trong một căn phòng vô cùng tinh xảo. Sau khi đứng lên liền cảm thấy cả người đau nhức, cảm giác cơ thể giống như một đống linh kiện lâu năm không tu sửa, đại não nhất thời không thể kiểm soát được.

“Em tỉnh rồi?” Diệp Phù Tô đẩy cửa đi vào, lúc nhìn thấy cô rất ngạc nhiên, lộ ra nụ cười có chút ngốc nghếch.

Diệp Phù Tô bị làm sao vậy?

Cô cảm thấy Diệp Phù Tô trước mặt có gì đó không ổn, cảnh giác nhìn anh ta: “Anh muốn làm gì?”

Diệp Phù Tô thấy cô đề phòng mình như vậy, cũng sửng sốt một chút: “Em, em cũng không nhớ mình là ai sao?”

Lại bị bệnh gì nữa đây?

Thẩm Vị Ương cau mày. Sau khi quan sát anh ta một lúc, cô ngập ngừng hỏi: “Anh không nhớ ra mình là ai sao?”

Trong mắt Diệp Phù Tô lộ ra một tia mơ màng có chút ngốc nghếch: “Đúng vậy, không nhớ rõ lắm, giống như mơ một giấc mơ vậy, sau khi tỉnh lại thì mơ hồ, những người ở đây nói anh tên là Diệp Phù Tô, là ông chủ của bọn họ, còn tìm bác sĩ cho anh, bác sĩ nói có thể anh bị kích thích gì đó, cho nên mất trí nhớ rồi.”

Mất trí nhớ?

Chẳng lẽ, Diệp Phù Tô ban đầu, thực ra cũng bị Diệp Phù Tô của một thế giới song song khác nhập vào, nhưng Diệp Phù Tô kia bị người đàn ông đột nhiên xuất hiện kia

giết hoặc là mang đi, cho nên Diệp Phù Tô ban đầu mới trở lại bình thường?

Thẩm Vị Ương suy đoán.

Nhưng đối với Diệp Phù Tô bệnh thần kinh, bóng ma tâm lý của cô quá lớn, không có cách nào lập tức tin tưởng được.

“Đây là đâu? Tại sao tôi lại ở đây?”

Cô nhìn anh ta hỏi. Diệp Phù Tô trả lời: “Đây là nhà của nhà họ Diệp ở để đô. Lúc anh tỉnh lại cũng đã thấy ở đây rồi. Người làm nói cô ấy đã nhìn thấy chúng ta ở cửa, lúc đó trên người chúng ta đều ướt sũng, giống như vừa được vớt từ dưới biển lên vậy.”

Thẩm Vị Ương quan sát vẻ mặt của anh ta, nhìn không ra một chút dấu vết nói dối nào.

Thật là như vậy à? Chẳng lẽ là người đàn ông đột nhiên xuất hiện đã đưa bọn họ đến đây.”

Vậy Diệp Phù Tô nổi điên kia thì sao, bây giờ còn ở trên người Diệp Phù Tô nhìn qua có vẻ trung thực này không?

Bây giờ cô còn có nguy cơ bị đem làm vật hiến tế không?

Cô có nên tiếp tục đi tìm A Cẩn không, liệu có mang lại rắc rối và nguy hiểm cho anh ấy không?

“Em đang suy nghĩ cái thế? Em còn nhớ rõ chuyện gì xảy ra à?”

Diệp Phù Tô thấy cô đang ngẩn người, trong lòng hơi loạn, anh ta luôn cảm thấy cô gái này có chút kỳ quái, tựa hồ rất có địch ý đối với anh ta.

Thẩm Vị Ương hoàn hồn, thuận miệng nói: “Tôi là Diệp Chiêu Chiêu em gái của anh, lúc chúng ta ra bờ biển chơi đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn, là tôi đã liều mạng cứu anh, nhưng tôi không ngờ anh lại mất trí nhớ.”

Trong khi nói chuyện, cô quan sát phản ứng của Diệp Phù Tô.

Nhưng Diệp Phù Tô vẫn là bộ dáng rất ngốc nghếch, vậy mà lại thực sự tin vào điều đó.

“Ra vậy, thì ra em là em gái anh.” Anh ta cảm kích đi tới nắm lấy tay cô

“Chiêu Chiêu, cám ơn em đã cứu anh.”

Thẩm Vị Ương:“.

וי

Thật là đã tin rồi sao?

Sao lại cảm giác có chút ngốc nghếch nhỉ?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK