Mục lục
Một thai bốn bảo, mommy bà trùm cưng chiều vô đối - Thẩm Vị Ương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Không nhường đúng không? Được, vậy thì đừng trách tôi.”

Lời uy hiếp của Quý Nam Thần vẫn chưa nói xong, Thẩm Vị Ương đã đâm dao găm vào dưới bụng cậu ta, nhân lúc cậu ta đau đớn phân tâm thì nhanh chóng giật lấy

cây súng trong tay cậu ta, sau đó đảo khách thành chủ mà chống vào phía sau gáy của cậu ta, khống chế cậu ta lại.

“Đừng hành động bậy bạ, nếu không tiểu thiếu gia của các người sẽ bị đâm gọng kiếm từ phía trước ra phía sau thành cái sàng đó.”

Lúc thuộc hạ của Quý Nam Thần không kiềm chế được muốn động thủ, Thẩm Vị Ương lành lùng mở miệng cảnh cáo nói.

Mấy tên thuộc hạ kia lập tức đứng thẳng bất động ở đó, không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Quý Nam Thần cau mày rút cây dao găm cắm trên bụng mình ra, nhìn về phía cây “dao găm” bị Thẩm Vị Ương ném đi lúc nãy đã biến thành một đóa hoa hồng lẳng lặng nằm trên mặt đất.

“Còn biết ảo thuật? Thú vị.”

Cậu ta nhẹ giọng cười lạnh, không hề có chút sợ hãi khi bị khống chế.

Thẩm Vị Ương cảnh giác súng nhằm vào cậu ta: “Một chút thủ thuật che mắt mà thôi, vẫn chưa thể lọt vào mắt cậu được.”

“Vậy sao.” Quý Nam Thần cười khẽ: “Vậy cô Thẩm biết trò đột ngột biến mất không? Hay là nói cô không có ý định chạy, muốn ở lại chỗ này chết cùng tôi?”

Thẩm Vị Ương mím đôi môi mỏng, không nói gì.

Cô vốn không thích cứ phí lời vào những lúc ngàn cân treo sợi tóc.

“A…!”

Cuối cùng là tiếng thét chói tai của Mộ Vân Tưởng phá võ cục diện đang giằng co không xong của bọn họ.

Lúc Thẩm Vị Ương nhìn qua theo bản năng, Quý Nam Thần lập tức thoát khỏi nòng súng của cô, duỗi tay cướp cây súng đi, đồng thời những thuộc hạ ở phía đối diện

của cậu ta trực tiếp nổ súng về phía Thẩm Vị Ương.

Thẩm Vị Ương nhìn lướt qua, sau khi nhìn thấy người bò lên thân tàu muốn bắt Mộ Vân Tưởng đã bị Doãn Thiên Mộc giải quyết, lập tức phản ứng trở lại ứng ứng phó với

Quý Nam Thần, né được bàn tay to lớn của cậu ta, sau khi bảo vệ được cây súng lúc trong tay cô nhanh chóng xoay người bò lên trên cửa sổ, sau đó siết chặt lấy dây thừng

nhảy xuống.

“Trực tiếp nổ súng!”

Quý Nam Thần ăn quả đắng hung tợn trứng mắt ra lệnh.

Thuộc hạ đi lấy dây thừng vào lúc này lại bị Thẩm Vị Ương một phát bắn trúng.

Người phụ nữ này, vào tình huống thế này còn có thể nhắm chính xác đến như vậy.

Quý Nam Thần cắn răng, một chân đá văng tên phế vật ở bên cạnh, sau khi cướp lấy súng lục thì nhằm vào dây thừng mà bắn.

Chỉ một lúc dây thừng đã bị bắn đứt, Thẩm Vị Ương không ngừng rơi tuột xuống.

“Lão đại!”

“Lão đại!”

Sau khi Doãn Thiên Mộc và Vũ Bách nhìn thấy dây thừng của Thẩm Vị Ương bị bắn đứt lập tức dùng súng lục bắn về phía Quý Nam Thần.

Nhưng Quý Nam Thần núp ở góc chết bọn họ không bắn tới được, sau đó nhắm vào Thẩm Vị Ương không thể không ném đi súng lục trong tay mà tay không bám vào thân thuyền.

Thẩm Vị Ương nhìn nước biển đang cuộn trào mãnh liệt dưới thân, cùng với nòng súng đen ngòm bên trên đó, cắn răng một cái, trực tiếp buông tay nhảy xuống

biển.

Cô đã không phải là cô năm năm trước nữa rồi.

Chứng sợ biển sâu sao?

Đây là thứ gì chứ.

Cô chỉ biết cô phải sống, phải sống để đi đến Vô Nhân Cảnh tìm chồng của cô.

Khoảnh khắc rơi vào biển sâu, trên chân bị bắn một phát súng, bị nước biển lạnh lẽo bao vây lấy, trong đầu cô vụt qua rất nhiều cảnh tượng, nghe thấy rất nhiều âm

thanh, có tiếng súng ầm ĩ, có tiếng gào thét của bạn bè.

Còn có, A Cẩn, A Cẩn đang gọi cô sao?

Cô dùng sức mở mắt ra, chịu đựng cơn đau nhức trên chân và tử chi đang run rẩy như nhũn ra, tốn sức bởi về phía du thuyền của Doãn Thiên Mộc và Vũ Bách.

Cô phải sống, nhất định phải sống sót.

Cục diện hôm nay chỉ thể này cô còn không ứng phó được, cô đến Vô Nhân Cảnh cũng chỉ là gây cản trở cho A Cẩn mà thôi.

“Đùng…!”

Lại một phát súng, từ trên thuyền bắn vào trong nước, hận không thể bắn cô thành một cái sàng.

Cô phí sức tránh né, nắm lấy tay Vũ Bách.

Quý Nam Thần lại bắn liên tiếp mấy phát súng, Doãn Thiên Mộc bắn lại, nhưng du thuyền của bọn họ cũng bị bắn trúng.

Loại du thuyền cõ nhỏ này, nếu bị bắn trúng bộ phận quan trọng thì bọn họ cũng phải ở lại chỗ này làm mồi cho cá.

“Thiên Mộc, được rồi, mau lái thuyền đi.”

Sau khi được Vũ Bách kéo lên du thuyền, Thẩm Vị Ương chịu đựng cơn đau nhức trên chân nói với Doãn Thiên Mộc.

Doãn Thiên Mộc nhìn Vũ Bách một cái, lập tức kêu hai tên thuộc hạ cho du thuyền tăng tốc.

Nhưng tốc độ của du thuyền sao có thể nhanh như du thuyền hạng sang của Quý Nam Thần.

Cô phải làm thế nào mới có thể thoát khỏi Quý Nam Thần.

Sắc mặt Thẩm Vị Ương tái nhợt ngồi ở chỗ đó, vừa giơ súng bắn về phía du thuyền của Quý Nam Thần vừa suy nghĩ.

Nhưng không đợi cô nghĩ ra kết luận gì, đạn bên phía Quý Nam Thần đột nhiên dừng lại.

Một trận mưa bom bão đạn cứ như vậy dừng lại không chút dự liệu.

Đây là thế nào.

Người trên du thuyền đều cảm thấy kỳ quái.

Nhưng bây giờ không phải lúc nghĩ nhiều, bọn họ nhất định phải nắm bắt tất cả thời gian để nhanh chóng chạy trốn.

Đợi sau khi bọn họ lên bờ liền biết được chân tướng.

Là Tiêu Diễn

Anh ta tới rồi.

“Tiêu Diễn.”

Đột nhiên, Mộ Vân Tưởng khóc lóc bước lên trước bổ nhào vào lòng Tiêu Diễn, không ngừng xin lỗi.

“Xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi.”

Tiêu Diễn đè chặt đầu cô ấy vào lồng ngực mình, trên mặt vụt qua một tia vui mừng khi lấy lại được những gì đã đánh mất.

Vũ Bách vô cùng tức giận, cả giận nói: “Nè, anh đây là có ý gì vậy, chúng tôi tốn công tốn sức cứu anh ra ngoài, anh liền…”

“Tiểu Vũ.”

Thẩm Vị Ương quát bảo cậu ấy ngưng lại, kêu cậu ấy đừng phí lời.

Vũ Bách lúc này mới hậm hực câm miệng.

Mộ Vân Tưởng buông Tiêu Diễn ra, cảm kích cúi người về phía Thẩm Vị Ương: “Vị Ương, cảm ơn cô đã giúp tôi nhiều như vậy, nhưng mà xin lỗi, tôi mới phát hiện tôi yêu anh ấy nhiều như vậy.”

Cô ấy chủ động đan mười ngón tay với Tiêu Diễn, dáng vẻ thẹn thùng lại áy náy khiến người ta không nhìn ra chút sơ hở.

Trong lòng Thẩm Vị Ương hơi đau đớn, khàn giọng nói: “Vân Tưởng, thật xin lỗi.”

Vòng đi vòng lại, cô vẫn không thể đưa cô ấy đi từ trong tay Tiêu Diễn, cô ấy vẫn muốn quay về sống những ngày tháng sống không bằng chết, bị theo dõi không góc

chết.

Cô biết rõ, Mộ Vân Tưởng không muốn tiếp tục liên lụy cô nên mới phải đột nhiên nói cô ấy yêu Tiêu Diễn.

Nhưng mà chuyện Quý Nam Thần này, là cô nợ cô ấy.

Nếu như không phải Cố Trường Đình, cô ấy vốn sẽ không bị Quý Nam Thần bắt đi uy hiếp cô.

Tình cảm từ trước đến giờ phức tạp, đặc biệt là giữa bạn bè với nhau, tôi nợ bạn bạn nợ tôi, hoàn toàn không thể vạch rõ được.

“Nếu như vẫn cần tôi, tôi ở đây bất cứ lúc nào.”

Cô không đánh giá thêm quyết định của Mộ Vân Tưởng, chỉ im lặng ủng hộ.

Nước mắt trong mắt Mộ Vân Tưởng lấp lánh, rủ mắt xuống nhìn vết thương trên chân cô, nức nở nói: “Đến bệnh viện trước đi.” Nói xong, cô ấy ngẩng đầu nhìn về phía Tiêu Diễn.

Tiêu Diễn cười lạnh dặn dò thuộc hạ của mình: “Đưa cô Lãnh đi bệnh viện.”

“Anh đang chế giễu tôi sao?”

Nghe thấy anh ta cố tính cao giọng khi nói hai chữ “cô Lãnh“, Thẩm Vị Ương rất bất mãn.

Tiêu Diễn cười lạnh: “Không phải? Đúng thật là tai vạ đến nơi thì tự ai nấy bay rồi, lúc này mới theo người yêu mới không bao lâu thì đã quên mất tình yêu cũ rồi.”

Thẩm Vị Ương nắm chặt hai tay thành nắm đấm, rất muốn đập chết tên điên này, nhưng cô hiểu rất rõ, người nhà họ Lãnh bây giờ sẽ không nói cho cô biết bất cứ chuyện gì liên quan đến Lãnh Hoài Cẩn.

Chỉ có từ chỗ Tiêu Diễn, cô mới có thể biết được tin tức của Lãnh Hoài Cẩn.

Nhịn xuống cơn tức giận, cô nhìn anh ta, hỏi: “Lãnh Hoài Cẩn bây giờ đang ở đâu?”

Tiểu Diễn với dáng vẻ không thể tin được mà đánh giá cô, hỏi: “Làm sao, cô Lãnh bây giờ là đang tìm tôi hỏi người? Hóa ra cô cũng biết cầu xin người khác sao? Tôi còn tưởng cô Lãnh sẽ cạn tình cạn nghĩa lắm cơ chứ.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK