Mục lục
Một thai bốn bảo, mommy bà trùm cưng chiều vô đối - Thẩm Vị Ương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lần đầu tiên gặp Cáp Nhã ở nước A thì Thẩm Vị Ương đã biết đây là một cô Công chúa bị người lớn chiều hư, không biết đúng sai mà chỉ biết có quyền lực mà thôi.

Trong mắt cô ta những chuyện như giết người, phóng hỏa, làm người thứ ba này đều là chuyện chính đáng, hợp tình hợp lý, nhưng thật ra vừa ngu ngốc vừa ác độc.

Nhìn cô ta tự tin nói ra bốn chữ “danh chính ngôn thuận” làm cô cực kỳ buồn cười, cô chưa từng gặp qua người nào không biết xấu hổ như vậy.

“Vậy thì không biết Công chúa điện hạ có ý gì?”

Cô vẫn nhìn cô ta tràn đầy giễu cợt, nhưng cô lại ngấm ngầm siết chặt tay, kìm nén cơn thịnh nộ đang bùng lên trong lòng mình.

Cáp Nhã vẫn không phát hiện ra, cô ta còn đang rất đắc ý vì biện pháp hay của mình:

“Ý của tôi rất đơn giản, hiện tại anh A Cẩn chỉ có thể kết hôn với tôi mới có thể ra khỏi chỗ đó thôi. Tôi biết nhà họ Lãnh đã không quản được chuyện của anh ấy nữa,

bây giờ chỉ có cô mới làm chủ cho anh ấy được, nếu cô thật sự yêu anh ấy thì nên chủ động nhường anh ấy cho tôi thì hơn, cùng một người phụ nữ khác kết hôn sinh con thì tốt hơn việc để anh ấy chết ở trường đấu thủ, đúng chứ?”

“Chát ——!”

Nghe cô ta nói chuyện sống chết của Lãnh Hoài Cẩn bằng giọng điệu tùy tiện như vậy, Thẩm Vị Ương không kiềm chế nổi cơn giận nữa mà tát một cái vào mặt cô ta.

Ngay lập tức, mấy vệ sĩ mà Cáp Nhã dẫn đến đã chĩa súng vào cô. Còn Cáp Nhã thì che mặt, ngẩng đầu nhìn cô không thể tin được mà tức giận nói:

“Cô đánh tôi, sao cô dám đánh tôi hả?”

“Tôi đánh cô đấy thì sao.”

Thẩm Vị Ương không sợ những họng súng đó, cô tiếp tục tát vào mặt bên kia của cô ta,

“Có bản lĩnh thì cô đánh lại đi.”

Cái tát này mạnh đến mức khiến cho Cáp Nhã ngã xuống đất. Thẩm Vị Ương từ trên cao nhìn xuống cô, cảnh cáo nói:

“Cáp Nhã, đừng nghĩ rằng cô là Công chúa thì muốn làm gì thì làm, Lãnh Hoài Cẩn là người đàn ông của tôi, nếu cô dám mơ ước anh ấy thì phải chuẩn bị tốt tâm lý bị tôi giết chết.”

Lúc này trong mắt Thẩm Vị Ương tràn đầy lửa giận, khiến cho Cáp Nhã kinh hãi đến mức run rẩy không nói được lời nào. Vốn dĩ cô cho rằng Thẩm Vị Ương là người biết

giữ thể diện, làm sao cô cũng không ngờ được người giữ mặt mũi như cô ta sẽ như một người đàn bà đanh đá mà đánh cô vậy chứ.

Cô chính là Công chúa, một tiện dân như cô ta dựa vào cái gì mà đánh Công chúa chứ.

“Bắn! Bắn cô ta cho tôi! Các người đều chết hết rồi sao! Tôi bị người khác bắt nạt như thế mà còn không chịu nổ súng.”

Thấy Thẩm Vị Ương chuẩn bị lái xe rời đi, Cáp Nhã ngay lập tức ngồi xuống đất la lối khóc lóc kêu vệ sĩ của mình nổ súng. Nhưng cho đến khi Thẩm Vị Ương rời đi cũng không có một ai nổ súng, Cáp Nhã nổi điên đá vào chân tên vệ sĩ đứng phía trước, tức giận nói: “Không bắn thì làm dáng làm gì, anh cho rằng mình đẹp trai lắm sao?”

Sau khi bị đá, tên vệ sĩ ấp úng nói:

“Trong súng không có đạn.”

“Cái gì?”

Cáp Nhã cao giọng, không thể tin được mà nhìn anh ta, giận dữ nói:

“Anh là heo à? Tôi bảo các anh đi theo tôi vậy mà các anh không nạp đạn, nếu tôi có chuyện gì thì ai chịu trách nhiệm hả?”

“Tôi sẽ là người chịu trách nhiệm.”

Kiều Y đi tới từ phía sau, không biết anh ấy đã đến đây từ bao giờ nhưng nhìn sơ qua thì có vẻ đã ở đây từ lâu. Anh nghiêm túc nhìn Cáp Nhã, rồi tức giận nói:

“Nếu cô biết cô ta là Thẩm Vị Ương thì chẳng lẽ không biết là không thể động vào cô ta sao?”

Vừa rồi Cáp Nhã bị ức hiếp đã nghẹn một bụng lửa giận, bây giờ toàn bộ đều trút lên người của Kiều Y.

“Không thể động là như thế nào, vì sao không thể động, cô ta có cái gì đáng sợ chứ.”

Kiều Y nhìn vệt đỏ trên má cô, trong mắt hiện lên cảm xúc đau lòng, nhưng vẫn nghiêm túc nhìn cô rồi nói:

“Đương nhiên là không thể động vào rồi, anh trai cô ta Lục Vân Sâm đã liên lạc với tôi rồi, nếu cô ta xảy ra chuyện ở nước Y, anh ta sẽ không ngại làm lớn chuyện dẫn đến chiến tranh giữa hai nước đâu.”

Cáp Nhã chế nhạo:

”Lục Vân Sâm, chính là Tổng thống Lục sao? Anh ta là Cửu Lậu Ngư* à, nghĩ rằng bây giờ vẫn còn là xã hội phong kiến sao, chỉ vì một người phụ nữ mà có thể tùy tiện

gây chiến tranh cơ đấy? Kiều Y, anh cũng mất trí rồi à?”

(*Cửu Lậu Ngư. con cá lọt lưới chín năm giáo dục bắt buộc, ý nói một người thất học hơn nữa còn không có đạo đức.)

Kiều Y lạnh lùng nói:

“Một người phụ nữ bình thường thì không thể, nhưng Thẩm Vị Ương là một người phụ nữ bình thường sao? Cô ấy từng là nhà thiết kế game và kỹ sư trò chơi rất có ảnh hưởng ở nước Y, bất kể là ở tầng lớp quý tộc hay bình dân đều có rất nhiều người ủng hộ cô ấy, bây giờ cô ấy đang làm doanh nhân ở nước A, làn sóng 996* thường dân thuộc tầng lớp trung lưu đã cho cô ta rất nhiều sự ủng hộ, cho dù bây giờ cô ta đi tham gia tranh cử Tổng thống ở đnước A cũng có thể có sức cạnh tranh ở một mức độ nào đó, cô có hiểu đây là khái niệm gì không.”

(*làn sóng 996: là làm việc từ 9 giờ sáng đến 9 giờ tối, 6 ngày một tuần. 996 là gắn liền với “workaholic” – những người cuồng công việc.)

“Cáp Nhã, không phải ai cũng chơi bời lêu lỏng giống như cô đâu, mới 18 tuổi đã lợi dụng đặc quyền của mình để theo đuổi một người đàn ông đã có vợ, trong khi cô ấy là người đã giải cứu hơn một ngàn cô gái ngây thơ trong bữa tiệc hoan lạc, đây chính là khoảng cách giữa hai người đó, cô có hiểu không? Cô yêu một người thì sẽ không

từ thủ đoạn, cô ấy yêu một người thì cho dù có chết cũng không hối tiếc, cô nghĩ rằng Lãnh Hoài Cẩn cần đặc quyền và địa vị của cô sao? Thứ anh ta cần là một người bạn đời tâm giao, chứ không phải là một người phụ nữ ghen tuông vô lý.”

“Chát −−!”

Sau khi Kiều Y nói xong, Cáp Nhã giận dữ tát vào mặt anh.

“Ý của anh là gì, anh đang nói tôi không tốt bằng cô ta sao, Kiều Y, anh cho rằng như vậy thì tôi sẽ từ bỏ Lãnh Hoài Cẩn sao? Tôi không từ thủ đoạn thì như thế nào, anh nói tôi là một người phụ nữ ghen tuông, chẳng lẽ Thẩm Vị Ương thì không phải sao? Vốn dĩ chỉ cần nhường anh ấy cho một người phụ nữ khác thì sẽ không phải chết, nhưng làm thế nào thì cô ta cũng không chịu nhượng bộ, cô ta nhất định phải ép Lãnh Hoài Cẩn chết ở trong đó, người phụ nữ ích kỷ như vậy sao có thể xứng với tình yêu của Lãnh Hoài Cẩn chứ.”

Kiều Y nghiêng đầu nhìn xuống đất nghe Cáp Nhã điên cuồng buộc tội, trong lòng anh hoàn toàn lạnh lẽo. Không biết cô nói bao lâu, nhưng anh vẫn yên lặng đứng nghe. Chờ sau khi cô nói xong, anh mới bước vào biệt thự của Diệp gia. Ánh mắt Cáp Nhà sắc bén lên, cô lập tức giữ chặt anh lại:

“Kiều Y, anh làm sao đó, anh như vậy là có ý gì hả, anh muốn phản bội hoàng thất sao?”

Kiều Y đẩy cô ra:

“Chuyện của tôi không cần Công chúa lo lắng, tôi không quan tâm mặt mũi của hoàng thất ra sao, tôi chỉ biết là tôi đã chịu ân huệ của Công chúa An Na, nên nếu tôi biết được chân tướng thì tôi phải báo thù cho cô ấy.”

Năm đó nếu không phải nhờ Công chúa An Na thì gia đình bọn họ đã gặp phải đại họa, cha anh vẫn luôn dặn anh phải nhớ kỹ phần ân tình này. Lúc Công chúa còn sống thì bọn họ không có gì để báo đáp, nhưng bây giờ cô ấy chết thì nhà họ nhất định phải đòi lại công đạo cho cô.

Cáp Nhã giữ chặt anh, làm thế nào cũng không chịu để anh đi vào:

“Anh điên rồi sao, Diệp Phù Tô năm lần bảy lượt khiêu khích uy quyền của hoàng thất, hiện tại bà nội đang nghĩ cách để cho anh ta câm miệng, vì sao anh lại muốn xen vào chuyện của anh ta chứ, điều anh cần phải trung thành là hoàng thất chứ không phải là chân tướng!”

Kiều Y quay đầu lại, nhìn cô bằng ánh mắt thất vọng và hỏi:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK