Khi Thẩm Vị Ương tỉnh dậy thì trời đã tối.
Vừa mở mắt ra đã rơi vào trong đôi mắt đen thẳm thâm thúy của người đàn ông, dường như anh đã nhìn chằm chằm cô thật lâu.
Thấy cô tỉnh lại, trên mặt anh mới hiện lên một chút vui mừng: “Em tỉnh rồi.”
Thẩm Vị Ương phớt lờ anh, định ngồi dậy để tránh ánh mắt của anh.
Lãnh Hoài Cẩn lập tức vươn tay đã lấy cô, nhưng cô lại chán ghét né đi: “Hiện tại tôi rất mệt mỏi, nếu như tổng giám đốc Lãnh thật sự thông cảm cho tôi thì hãy để tôi
yên tĩnh một mình.”
Nhìn thấy cô chán ghét mình như vậy, trong lòng Lãnh Hoài Cẩn đau nhói.
Nhưng anh vẫn cố chấp vươn tay đó cô ngồi dậy tựa vào đầu giường.
“Em vừa mới tỉnh, tôi đi xem bên ngoài canh gà đã hầm xong chưa.”
Thẩm Vị Ương hờ hững nhấc mắt nhìn anh: “Tổng giám đốc Lãnh tự học nấu ăn từ khi nào vậy?”
Lãnh Hoài Cẩn còn chưa kịp lên tiếng, cô đã vội bổ sung một câu.
“Nếu như tổng giám đốc Lãnh có thể đi lúc này thì còn có ích hơn tôi uống canh gà nữa.”
“Em không muốn gặp tôi đến vậy sao?” Lãnh Hoài Cẩn khó khăn hỏi cô: “Thẩm Vị Ương, hiện tại tôi đang chăm sóc cho em, em đừng có không biết phải trái.”
“Chăm sóc tôi?” Thẩm Vị Ương nhìn dáng vẻ vừa xấu hổ vừa thẹn quá hóa giận của anh, cảm thấy rất buồn cười: “Tổng giám đốc Lãnh cảm thấy mình rất có công sao?
Hại tôi bị đồng nghiệp hiểu lầm là tiểu tam, tổng giám đốc Lãnh cảm thấy tôi nên đội ơn anh à?”
Lãnh Hoài Cẩn sửng sốt: “Vì thế nên em mới tham gia cuộc đua mô tô? Lưu Huy đã nói gì với em?”
Bởi vì anh ta là một họa sĩ trứ danh và đua xe cùng với Yến Hồi, cho nên trong số rất nhiều nhân viên của tập đoàn Lãnh Thị, Lãnh Hoài Cẩn khá có ấn tượng về Lưu
Huy.
Thẩm Vị Ương: “Anh ta đã nói gì rất quan trọng à? Nếu tổng giám đốc Lãnh đây không làm chuyện khiến người ta hiểu lầm thì sợ gì người ta nói chứ?”
“Nếu em cảm thấy tôi không nên đến làm phiền em trong lúc không rõ ràng với Hà Sở…” Lãnh Hoài Cẩn lấy điện thoại ra, mở Weibo và cho cô xem lời tuyên bố của tập đoàn Lãnh Thị: “Tôi đã đưa ra tuyên bố, tôi và Hà Sở không có bất cứ quan hệ gì.”
Trên tài khoản Weibo chính thức của tập đoàn Lãnh Thị, quả thực có một bản tuyên bố có con dấu chính thức.
Thẩm Vị Ương không ngờ Lãnh Hoài Cẩn lại làm đến tuyệt tình như vậy.
“Tổng giám đốc Lãnh quả nhiên vẫn là người đàn ông lạnh lùng vô tình như trong ấn tượng của tôi. Cô Hạ đã theo anh nhiều năm như vậy, không ngờ cuối cùng chỉ có một tờ giấy ly hôn.”
Lãnh Hoài Cẩn nhìn ánh mắt lạnh nhạt và chán ghét của cô, bất ngờ phát hiện Thẩm Vị Ương hiện tại đã không còn tin anh một câu nào nữa.
Dù anh có giải thích mối quan hệ của mình với Hà Sở như thế nào, cô cũng sẽ không tin.
Bởi vì trong mắt cô, bây giờ anh chính là một người đàn ông lạnh lùng tàn nhẫn, ngoại tình thành thói.
Trong lòng Lãnh Hoài Cẩn đắng chát, anh yên lặng nhìn cô một cái rồi đi về phía phòng bếp: “Khách sạn là của tôi, em không có tư cách đuổi tôi đi.”
“Nếu như em không muốn nhìn thấy tôi thì sớm khôi phục thể lực rồi rời đi.”
Thẩm Vị Ương nhìn bóng lưng rời đi có hơi cô quạnh của anh, không rõ là cảm thụ gì.
Bật điện thoại di động lên, nhấp vào Weibo chính thức của tập đoàn Lãnh Thị, trên bản tuyên bố nói rằng Lãnh Hoài Cẩn – chủ tịch của tập đoàn Lãnh Thị và cô Hà Sở không có bất cứ quan hệ gì. Có vẻ như là một bản tuyên bố rõ ràng, nhưng có nhiều chỗ vẫn còn mập mờ không rõ.
Chẳng hạn như đứa con của bọn họ là chuyện gì.
Nếu như không liên quan thì đứa trẻ đó đến bằng cách nào?
Lãnh Hoài Cẩn, anh không muốn thừa nhận mình đã ngoại tình, hay là anh muốn giữ lại một chút khoảng trống giữa anh và Hà Sở?
Vậy tại sao bây giờ anh lại làm bộ như quan tâm đến tôi, để thăm dò vì sao tôi lại trở về sao?
Điện thoại rung lên, cô nhìn tên người gọi, là video call của Mộ Thanh Hoan.
Trước khi gọi video đến còn gửi một tin nhắn WeChat: “Y Y cứ khóc mãi, sợ cậu xảy ra chuyện. Bọn tớ dỗ mãi mà không được.”
Nghĩ đến con gái đang khóc nức nở, Thẩm Vị Ương đau lòng muốn chết, quên mất Lãnh Hoài Cẩn đang ở bên ngoài, lập tức kết nối cuộc gọi video.
Cô bé mắt mũi đỏ hoe xuất hiện trên màn hình điện thoại di động, Thẩm Vị Ương vô cùng đau lòng: “Cục cưng đừng khóc, mommy không sao, mommy thực sự không sao, mommy thương thương.”
Giọng nói non nớt của Thẩm Y Y khàn đi vì khóc: “Muốn mommy bế, muốn mommy bế cơ!”
Trái tim Thẩm Vị Ương co rút kịch liệt: “Bé cưng đừng khóc, mẹ sắp về với con rồi.”
Thẩm Vị Ương ước gì mình có thể lập tức xuyên qua màn hình điện thoại để ôm lấy cục cưng bé bỏng và lau nước mắt cho con.
Làm mẹ mà lại khiến cho con mình đau lòng như vậy, cô đúng là quá thất bại mà
Cô khuyên can mãi mới dỗ được Tiểu Y Y, cuối cùng đỏ hoe mắt nói tạm biệt cô bé: “Tạm biệt cục cưng, mẹ lập tức trở về.”
“Em đang gọi ai vậy?”
Lúc này Lãnh Hoài Cẩn đi vào tình cờ nghe được lời của cô. Hai tay buông thống hai bên nắm chặt lại, đôi mắt đen chìm xuống, toàn thân toát ra một luồng khí lạnh dọa
người.
“Mùa xuân thứ hai? Là ai nhỉ, Cố Trường Đình sao? Sau khi em trở về anh ta lại theo đuổi em lần nữa à?”
Anh từ từ tiến lại gần cô, khóe miệng mang theo nụ cười giễu cợt.
Sau khi đến gần, anh nắm cằm cô, dùng ngón tay thô ráp hung dữ lau đi giọt lệ trên khóe mắt cô: “Thẩm Vị Ương, đừng nói với tôi rằng hôm nay thằng bé bên cạnh Cố Trường Đình là con của em với anh ta đấy nhé.”
Thằng bé bên cạnh Cố Trường Đình? Là Tử Niệm hay A Quân? Anh ta đã thấy nó?
Trái tim Thẩm Vị Ương bỗng chùng xuống.
Anh ta nói nhìn thấy thằng bé lúc mình đang hôn mê sao? Nếu như nhìn thấy ba đứa trẻ đó trên khán đài…
“Sao không nói chuyện, hửm?” Ngón tay của anh dần dần siết chặt, đôi mắt sâu thẳm của anh dường như có thể trào dâng một trận gió tanh mưa máu bất cứ lúc nào: “Còn có một chuyện trùng hợp nữa, em có muốn biết không?”
Thẩm Vị Ương nắm chặt ga giường dưới người, né tránh ánh mắt lạnh lùng của anh, không nói gì.
Lãnh Hoài Cẩn: “Con hoang của em và Cố Trường Đình học cùng lớp với con gái tôi. Đúng rồi, đứa con hoang đó còn có một em gái, con bé cũng là con riêng của hai người sao? Lần trước tôi mất mặt tại buổi đấu giá, đứa con gái ngoài giá thú này cũng đóng góp không nhỏ đấy.”
“Cái gì mà con hoang với con ngoài giá thú, Lãnh Hoài Cẩn, anh cần gì phải nặng lời như vậy chứ?”
Nghe anh gọi con trai con gái bằng giọng điệu khinh thường như vậy, Thẩm Vị Ương cuối cùng cũng không thể im lặng nữa, ngọn lửa hận thù trong mắt bùng cháy nhìn anh, dường như chỉ một giây sau ước gì có thể lột da rút gần anh.
Khi Lãnh Hoài Cẩn bắt gặp ánh mắt như vậy, trong lòng cũng run lên.
Nhưng rất nhanh anh đã bị lòng ghen ghét làm mờ mắt, nhìn cô cười gằn: “Còn không cho nói, em ngoại tình với Cố Trường Đình sinh ra hai đứa súc sinh, tôi mới nói là con hoang em đã không chịu nổi rồi à?”
Anh siết chặt ngón tay cứ như thể muốn bóp chết cô: “Tôi nhớ bốn năm trước Cổ Trường Đình rất ân cần với em, nhiều lần đến nước A gặp em, không phải hai người đã
tằng tịu với nhau từ lúc đó rồi chứ?”
“Bốn năm trước em bị tai nạn xe là anh ta cứu em, hoặc nói em vốn không bị…”
“Bỏ tôi ra!”
Thẩm Vị Ương dùng sức đẩy anh ra, hai mắt đỏ ngầu tơ máu.
“Lãnh Hoài Cẩn, tôi và Cố Trường Đình đến với nhau khi nào, sinh con lúc nào không liên quan gì đến anh. Chúng ta đã ly hôn rồi, anh không cảm thấy hai từ ngoại tình
mà anh nói rất nực cười sao?”