“Có thích hợp hay không không đến lượt mấy người nói.”
Thẩm Vị Ương vô cảm nhìn anh ấy, trong ánh mắt mang theo một chút giễu cợt.
”Nếu như muốn uy hiếp tôi bằng cách đoạn tuyệt quan hệ cũng vô ích thôi. Có bước được vào cánh cổng của nhà họ Lục mấy người hay không tôi cũng chẳng quan
tâm.”
Đối với cô thì chút gen của nhà họ Lục đó chẳng là cái thá gì.
Ngoại trừ mối liên hệ cỏn con này thì bọn họ cùng lắm chỉ là đám người xa lạ mà thôi. Dựa vào đâu mà muốn nhúng tay vào tình cảm của cô.
Cô thích ai yêu ai cũng chẳng hề liên quan đến bọn họ.
Lục Vân Sâm còn chưa từ bỏ muốn khuyên cô, nhưng cô đã lập tức quay người bỏ đi, không muốn tranh luận không đâu nữa.
Lục Vân Sâm nóng ruột gào lớn với bóng lưng cô: “Em cho rằng em rất hiểu Lãnh Hoài Cẩn sao? Lẽ nào em không quan tâm trong tấm da em thích rốt cuộc là một linh
hồn bẩn thỉu như thế nào ư?”
Thẩm Vị Ương vẫn không dừng bước chân: “Tấm da đẹp đẽ tôi còn ngắm chưa đủ, làm gì có thì giờ để ý đến linh hồn. Tôi cũng chẳng mong sẽ ở bên anh ấy theo chủ
nghĩa plato* ”
*Là tình cảm trong sáng, thuần khiết, chỉ có sự kết nối về tinh thần và hoàn toàn không có quan hệ tình dục hay đụng chạm xác thịt.
Nhìn dáng vẻ không hề để tâm của cô, Lục Vân Sâm nôn nóng nói: “Vậy em có biết anh ta và anh trai anh ta đã làm gì với Khương Khương không? Em từng gặp Khương
Khương rồi chứ, em có biết bây giờ Khương Khương bị hại đến thân tàn ma dại như thế nào không?”
Sống lưng Thẩm Vị Ương cứng đờ, cô dừng chân quay lại nhìn Lục Vân Sâm: “Ý anh là gì?”
Cô và Khương Khương từng có duyên gặp nhau dù không đến mức quen thuộc, chỉ biết trước đây cô ấy từng thích Lãnh Hoài Cẩn, nhưng sau này lại trở thành bạn gái
của Lãnh Hoài Sân.
Lục Vân Sâm bước đến trước mặt cô, tận tình khuyên bảo: “Khương Khương bị Lãnh Hoài Sân giam cầm, gần đây anh mới cứu cô ấy ra ngoài. Em có biết lúc anh cứu cô ấy ra, cô ấy bị hành hạ như thế nào không. Tên súc sinh Lãnh Hoài Sân đó đã giày vò cô ấy đến mức hóa điên, cả người bị đánh không còn chỗ nào lành lặn.”
Lãnh Hoài Sân đánh Khương Khương, còn nhốt cô ấy lại.
Cô nhớ đến khoảng thời gian chung sống trên đảo, lúc đó bầu không khí giữa anh em Lãnh Hoài Sân, Lãnh Hoài Cẩn và Khương Khương quả thật có chút kỳ lạ. Nhưng Lãnh Hoài Sân là một người rất dịu dàng và thân thiện, tính tình còn tốt hơn Lãnh Hoài Cẩn rất nhiều, nhất là đối với Khương Khương. Có thể nhìn ra anh ta rất thích Khương
Khương.
Nếu như không thích thì anh ta sẽ không chấp nhận một người phụ nữ đã thích em trai mình nhiều năm làm bạn gái mình.
“Anh và Khương Khương quen nhau hay sao mà đi cứu cô ấy?”
Thẩm Vị Ương cảnh giác nhìn Lục Vân Sâm.
Biết đâu anh ấy cũng thích Khương Khương nên phỉ báng họ trước mặt cô.
Sự ngờ vực trong mắt Thẩm Vị Ương khiến Lục Vân Sâm khá là đau đầu, đành phải nói thẳng: “Cô ấy là em họ của anh, tên đầy đủ là Khương Niệm Đồng. Hồi còn nhỏ
gặp chuyện được Lãnh Hoài Cẩn cứu, sau đó giống như em bây giờ, đầu óc u mê chạy theo sau lưng anh ta, cho rằng như vậy có thể làm anh ta rung động và sẽ ở bên cạnh
mình.”
Quả thật là mơ tưởng hão huyền.
Dạng người như Lãnh Hoài Cẩn vốn chướng mắt phụ nữ tầm thường.
Quả thật Khương Khương cũng khá là ưu tú, nhưng bên cạnh Lãnh Hoài Cẩn vốn không thiếu phụ nữ xuất sắc, nên sự ưu tú của Khương Khương cũng không có gì đặc
biệt.
Nếu như anh thích cô ấy thì sao có thể để cô ấy đặt chân đến một nơi như Ám Dạ chịu khổ chứ.
Đáng tiếc Khương Khương không hiểu được Lãnh Hoài Cẩn đã thật sự động lòng với một người con gái…
Khoan đã!
Đôi mắt Lục Vân Sâm hơi tối lại, ánh mắt phức tạp rơi trên người Thẩm Vị Ương.
Nếu như Lãnh Hoài Cẩn thích một người phụ nữ chắc chắn sẽ giấu người đó ở nơi an toàn và sẽ không đẩy cô ấy lên đầu sóng ngọn gió trong thời điểm nóng bỏng
này.
Vị Ương… hình như anh ta đối xử với Vị Ương như thế.
Không… không đúng, nhất định là mình nghĩ nhiều rồi.
Nhất định là vì Vị Ương là cháu gái của nhà họ Lục, anh ta chỉ không muốn dính dáng gì đến nhà họ Lục mà thôi. Dù sao hiện tại mọi quyền hành của nhà họ Lãnh vẫn đang nằm trong tay bà già lắm chiêu đó.
“Anh sao thế?”
Thẩm Vị Ương thấy sắc mặt của Lục Vân Sâm biến đổi liên tục nên cô cảm thấy rất kỳ lạ.
“Đó là vấn đề riêng của anh trai anh ấy, nó không liên quan gì đến anh ấy cả. Tôi sẽ không vì hành vi tồi tệ của anh trai anh ấy mà từ bỏ đâu.”
Thời đại nào rồi mà yêu đương còn phải tra gia phả.
Hơn nữa cô cũng không tin những chuyện về Khương Khương qua lời của Lục Vân Sâm.
Ai biết anh ấy có đang lừa cô để dẫn cô rời khỏi đây hay không.
Nhìn cô như vậy, Lục Vân Sâm liền biết cô không tin mình, anh ta lập tức lấy điện thoại ra đưa ảnh của Khương Khương cho cô xem.
Người phụ nữ trong bức ảnh bị đánh rất thê thảm, khuôn mặt sưng phù lên còn chảy cả máu nữa, trông cực kỳ đáng sợ.
Người ra tay phải tàn nhẫn có nào mới đánh một người phụ nữ thành ra thế này.
Đồng tử Thẩm Vị Ương co rút, bụm miệng lùi về phía sau vài bước.
“Là… là thật sao?”
Lục Vân Sâm nói: “Nhìn ảnh của Khương Khương xong em còn dám nói lại lời đó một lần nữa không?”
Thấy bộ dạng của Khương Khương thảm thương như thế, sao cô có thể bàng quan như lúc này nữa. Nhưng đây là chuyện Lãnh Hoài Sân gây ra, vậy thì có liên quan gì
đến Lãnh Hoài Cẩn chứ?
“Chắc chắn Lãnh Hoài Cẩn không biết chuyện này, nếu như anh ấy biết nhất định sẽ không khoanh tay đứng nhìn.”
”
Sự bối rối qua đi, Thẩm Vị Ương lập tức kiên quyết đứng về phía Lãnh Hoài Cẩn. Lần trước cô đã hiểu nhầm anh về chuyện kiểm tra tâm lý, lần này bất luận thế nào cô cũng phải tin tưởng anh.
Đây là chuyện Lãnh Hoài Sân gây ra, Lãnh Hoài Cẩn là em trai chứ không phải bố anh ta, vốn không có trách nhiệm phải dạy dỗ anh ta.
“Vị Ương, sao em lại hồ đồ như thế!”
Lục Vân Sâm phẫn nộ nắm chặt bả vai cô, cúi đầu nhìn chằm chằm vào mắt cô hét lên.
“Lãnh Hoài Sân là anh trai của anh ta, bọn họ là song sinh cùng nhau trưởng thành, gần mực thì đen. Anh trai mình có thể làm ra loại chuyện này, cho dù anh ta biết được bao nhiêu trong đó thì khả năng rất lớn trong tương lai anh ta sẽ làm điều tương tự với em.”
“Năm đó anh không ngăn nổi Khương Khương, bây giờ nhất định phải ngăn cản em. Cặp anh em đó không phải người tốt, anh không thể nhìn em bị hủy hoại trong tay
Lãnh Hoài Cẩn được!”
Anh ấy đã bất lực trước một người em gái rồi, lần này không thể mất thêm một người em gái nữa.
Nhưng thời gian chung sống của hai anh em quá ít, kể ra lần gặp mặt ngày hôm nay mới là lần thứ hai, sao Thẩm Vị Ương có thể nghe theo lời anh ta chứ.
Cô hất tay Lục Vân Sâm xuống, ánh mắt cô nhìn anh ta thậm chí còn có hơi chán ghét: “Bởi vì một khả năng không biết trong tương lai có xảy ra hay không mà lại muốn cô lập thậm chí là phỉ báng một người, anh không thấy hành động này rất bỉ ổi à?”
Hành vi bây giờ của Lục Vân Sâm không khác gì hành vi bạo lực học đường của một đứa trẻ con không hiểu chuyện, lợi dụng xuất thân và hoàn cảnh không được tốt của đối phương để công kích đối phương.
“Lãnh Hoài Cẩn là Lãnh Hoài Cẩn, Lãnh Hoài Sân là Lãnh Hoài Sân, cho dù họ là anh em đi nữa thì tính cách cũng khác nhau. Anh không thể vì Lãnh Hoài Sân làm chuyện xấu mà đánh đồng với Lãnh Hoài Cẩn được, như vậy là không công bằng với anh ấy.”
“Vị Ương, em tỉnh táo lại đi! Cho dù không có Lãnh Hoài Sân thì em cũng không thể theo Lãnh Hoài Cẩn đến loại nơi như thế này, em có biết anh ta…”
“Đừng động vào tôi! Chuyện của tôi không cần anh quản! Anh nghĩ anh là ai, anh cho rằng nhà họ Lục mấy người là ai!”
Thẩm Vị Ương đẩy Lục Vân Sâm ra rồi chạy ra sảnh phụ, thế nhưng vừa chạy đến cửa đã đụng phải một bức tường ấm áp.
“Lãnh Hoài Cẩn.”