Mục lục
Một thai bốn bảo, mommy bà trùm cưng chiều vô đối - Thẩm Vị Ương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Mấy ngày nay anh ở nhà, trong lòng vẫn luôn nghĩ đến em, bên ngoài hễ là có chút động tĩnh, anh đều sẽ chờ mong liệu có phải em quay về không. Anh không muốn

cãi nhau với em, càng không muốn chiến tranh lạnh, anh chỉ muốn mỗi ngày được ở bên em, em nhìn anh một cái thôi là anh đã vui lắm rồi.”

Anh đỏ mắt cúi đầu nhìn cô, ánh mắt đầy bi thương tố cáo cô.

“Nhưng còn em thì sao? Em đã làm gì với anh hả? Mấy ngày nay ngay cả một cuộc điện thoại cũng không chịu gọi tới, trong đầu em chỉ nghĩ đến con cái và công ty của

anh ta, em căn bản không quan tâm anh sống một mình ở đây thế nào!”

Nhưng mà anh vẫn không thể kiềm lòng, mỗi ngày đều chú ý tin tức của cô trên tivi, xem livestream của Lãnh Thị, nhìn thấy nhiều người làm khó cô như vậy sẽ chịu

không nổi mà đau lòng, sau đó liều lĩnh đi qua giải vây cho cô.

Nhưng còn cô? Tất cả những gì cô cần từ đầu đến cuối đều không phải anh.

“A Cẩn, anh bình tĩnh lại, nghe em giải thích được không, cả hai là cùng một người, em không thiên vị bất kỳ ai, anh đừng..”

“Bọn anh không phải là một người.”

Lúc Thẩm Vị Ương đau lòng muốn giải thích với anh, anh lại trực tiếp đẩy cô ra, sau đó đóng cửa nhốt mình vào phòng ngủ.

Hốc mắt Thẩm Vị Ương ướt át, đau lòng không chịu nổi.

“A Cẩn, em đi nấu cơm trước, anh bình tĩnh lại chút đi.”

Biết hiện giờ hai người không cách nào trao đổi với nhau, cô giơ tay nhẹ nhàng chạm vào cửa, cuối cùng bất đắc dĩ đi nấu cơm trước.

rồi.”

Rốt cục nhân cách chủ và nhân cách phụ có phải là một người không? Vấn đề này, cô căn bản không có cách giải quyết.

Bản thân cô cũng không thể phân biệt được.

Tất cả những gì cô biết là cô muốn tốt cho anh và họ sẽ ở bên nhau mãi mãi.

Sau khi nấu cơm xong, cô lại đến cửa phòng ngủ gõ cửa: “A Cẩn, em nấu cơm xong rồi, anh có thể ra ăn rồi đấy.”

Phòng ngủ yên tĩnh, anh không trả lời cô.

Thẩm Vị Ương buông tay gõ cửa, xoay người đi đến bàn ăn bên kia: “Em lấy phần của em phòng, nếu anh đói bụng thì cứ đến phòng bếp, em có để phần cho anh

“Không cần.”

Lúc cô định chia ra một phần mang đến phòng ngủ của mình, nhưng bỗng anh mở cửa đi ra, sau khi đơn giản nói hai chữ này liền ngồi xuống bàn ăn, im lặng ăn bữa tối

thuộc về mình.

Này là muốn cô ăn ở đây sao?

Sau khi hiểu được ý của anh, cô cũng không định chia phần nữa mà cũng ngồi xuống cùng dùng cơm.

Cả hai đều im lặng ăn riêng phần mình.

Sau khi ăn xong, anh chủ động dọn dẹp bàn, đặt bát đũa vào máy rửa bát.

Toàn bộ hành trình anh không liếc mắt nhìn cô một cái, cũng không nói thêm một câu với cô, xung quanh tỏa ra khí lạnh rợn người.

Thẩm Vị Ương biết anh tức giận, trong lòng cũng đau lòng áy náy, giờ cũng không biết còn có thể nói cái gì, nên cô đành phải vào phòng làm việc, cho nhau không gian

yên tĩnh.

Nhưng phải đến khi nào sự yên tĩnh này mới kết thúc?

Mấy ngày nay cô không về nhà, không liên lạc với anh, không phải là đang cho bọn họ một khoảng không gian riêng để bình tĩnh sao? Nhưng kết quả là gì? Hôm nay

vẫn có cuộc cãi vã.

Anh không muốn biến thành dáng vẻ trước kia, nhưng nếu như không tiến hành trị liệu dung hợp nhân cách, tinh thần của anh sẽ có vấn đề.

Vấn đề này căn bản là khó giải.

“Bà cụ Lãnh đã vào phòng cấp cứu hồi sức rồi, chị có muốn tới xem một chút không?”

Vừa đến phòng sách không bao lâu, Trác Thính Phong đã gọi điện thoại tới nói chuyện bà cụ Lãnh.

“Tổng thống cũng tới rồi, còn có chú ba và chú tư cũng đang giữ trước phòng bệnh của bà cụ, tôi sợ A Cẩn không tới sẽ không ổn.”

Chuyện nhân cách của Lãnh Hoài Cẩn tuyệt đối không thể để cho những người khác trong nhà họ Lãnh biết, Trác Thính Phong cảm thấy Thẩm Vị Ương tốt nhất nên mang theo Lãnh Hoài Cẩn đi qua thăm hỏi, giả bộ cũng phải giả bộ cho thật, giống như lúc livestream hôm nay vậy.

Nhớ tới vừa rồi hai người cãi nhau, Thẩm Vị Ương cảm thấy bất lực: “Tối nay bọn tôi cãi nhau, ngày mai đi, ngày mai tôi thử xem.”

Trác Nghe Phong hỏi: “Cãi nhau, là vì cái gì? Có phải là chuyện của Tưởng Kiện không?”

Thẩm Vị Ương lắc đầu: “Không phải, là anh ấy đoán được tôi muốn anh ấy đi trị liệu dung hợp nhân cách, không tiếp nhận được, cho nên có chút đau lòng.”

Nghe cô kể hết mọi chuyện, Trác Thính Phong thở dài: “Việc này không thể gấp gáp được, chị chỉ có thể từ từ, thử hiểu cậu ấy, giao tiếp với cậu ấy xem sao.” Thẩm Vị Ương: “Nhưng vấn đề dung hợp nhân cách căn bản không thể tránh khỏi, sao tôi có thể nói rõ cho anh ấy được?”

Trác Thính Phong: “Chị chỉ cần dẫn dắt, rồi để thuận theo tự nhiên, không phải cậu ấy đã nói rồi sao? Cậu ấy có thể vì chị mà ngụy trang mình thành nhân cách chủ ở trước mặt người khác, đây cũng không phải là một bước ngoặt sao, dù sao mặt nạ đeo lâu rồi sẽ có ngày không tháo xuống được.”

Thẩm Vị Ương nắm chặt điện thoại di động: “Ý của anh là, muốn tôi lừa anh ấy, trước tiên bảo anh ấy thỏa hiệp ngụy trang thành nhân cách chủ rồi nói sau sao?”

Nhớ tới bộ dạng đáng thương lúc anh lên án cô khi nãy, trong lòng Thẩm Vị Ương rất khó chịu.

Anh đã khổ sở như vậy, sao cô có thể tiếp tục lừa gạt anh chứ?

Trác Thính Phong khuyên nhủ: “Vị Ương, đây cũng không gọi là lừa gạt, chỉ là tạm thời thỏa hiệp, đối phương thức khác bảo cậu ấy tiếp nhận mà thôi, chẳng lẽ chị thật sự muốn nhìn thấy cậu ấy tiếp tục như vậy cho đến khi tinh thần suy sụp mới thôi? Đến lúc đó chị thật sự không cứu được cậu ấy nữa, cậu ấy sẽ làm ra chuyện còn đáng sợ

hơn là việc Tưởng Kiện nhảy lầu, đây là kết cục chị muốn nhìn thấy sao?”

Đương nhiên không phải, cô đương nhiên không muốn nhìn thấy loại kết cục này.

Đây không nên là kết cục của Lãnh Hoài Cẩn.

“Để tôi thử xem.”

Bàn tay nắm chặt điện thoại di động từ từ buông lỏng, trong lòng cô mờ mịt.

Trước khi cúp điện thoại, Trác Thính Phong lại hỏi một câu: “Vị Ương, bây giờ quan hệ giữa chị và Úc Thời Phong thế nào?”

Thẩm Vị Ương: “Có chuyện gì vậy?”

Trác Thính Phong: “Bên Vô Nhân Cảnh không biết có giữ lại băng giám sát không, nếu có, tôi muốn xem một chút, nói không chừng có thể tìm được lý do nhân cách thứ hai xuất hiện, ít nhất phải biết cậu ta bắt đầu xuất hiện từ khi nào.”

Thẩm Vị Ương sửng sốt: “Ý của anh là, nhân cách phụ không phải từ lần A Cẩn tỉnh lại sau khi vào Vô Nhân Cảnh mới xuất hiện à?”

Trác Thính Phong: “Đúng, ngoại trừ dùng thuốc kích thích, để nhân cách phụ xuất hiện còn cần kích thích tinh thần, với tính cách của nhân cách này, tôi và Ủy Lan đã làm một phân tích, cảm thấy rất kỳ quái.”

“Tính cách cố chấp của nhân cách phụ xuất phát từ bất an và tự ghét bỏ bản thân, nếu như nhân cách phụ xuất hiện sau khi thoát khỏi Vô Nhân Cảnh, khi đó cậu ta đã mất trí nhớ, chỉ có ký ức trong khoảng thời gian ở Vô Nhân Cảnh, khi đó ngoại trừ hoàn cảnh khách quan nguy hiểm cũng sẽ không có gì tra tấn hay thương tích tinh thần, cho nên tôi cảm thấy dưới dạng kí ức này, không có khả năng hình thành nhân cách phụ, nhất định là trước đó có chuyện, tôi cần theo dõi để xác định suy đoán này.”

lắm.

Thẩm Vị Ương vốn vì muốn lừa gạt nhân cách phụ mà phiền muộn, lúc này Trác Thính Phong nói một đống chuyện còn phức tạp hơn, cô cũng nghe không hiểu

“Chính là cần băng giám sát đúng không?”

Trác Thính Phong: “Đúng, biết nguyên nhân xuất hiện nhân cách phụ, chúng ta mới có thể dùng thuốc đúng bệnh.”

Thẩm Vị Ương: “Vậy tôi thử xem, chỗ Úc Thời Phong hẳn là không có vấn đề.”

Hiện giờ nhà họ Úc bốn phía đều là kẻ địch, chỉ cần cô trợ giúp Úc Thời Phong một chút, xem băng giám sát hẳn là không phải vấn đề.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK