Mục lục
Một thai bốn bảo, mommy bà trùm cưng chiều vô đối - Thẩm Vị Ương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Lãnh Hoài Cẩn! Lãnh Hoài Cẩn anh đứng lại đó cho tôi!”

Ra khỏi phủ tổng thống đi ra ngoài, Thẩm Vị Ương lập tức gọi Lãnh Hoài Cẩn đang đi phía trước dừng lại.

Lãnh Hoài Cẩn tốt bụng đứng lại, cụp mắt nhìn cô cười hỏi: “Cô Thẩm, hay là cậu Diệp có chuyện gì sao?”

Thẩm Vị Ương nhìn thấy dáng vẻ vô cùng đắc ý này của anh thì tức đến nghiến răng, giơ tay muốn tát anh một cái, nhưng bị Lãnh Hoài Cẩn kịp thời chặn lại.

Trên mặt người đàn ông vẫn cười như không cười: “Cô Lãnh có chuyện gì sao?”

“Anh đã biết từ khi nào?”

Cô chỉ cần nghĩ tới anh đã sớm biết mình là Diệp Trúc Tâm, còn luôn chờ để xem những trò đùa của bản thân trong suốt thời gian qua thì trong lòng vô cùng oán hận và tức giận.

Lãnh Hoài Cẩn nhìn gương mặt nhỏ nhắn trước mặt, lúc tức giận vẫn xinh đẹp, nhỏ giọng ghé sát tai cô, cười mỉm: “Tôi không phải đã nói rồi sao? Nước hoa trên người em rất dễ chịu!”

Là nước hoa!

Tròng đen của Thẩm Vị Ương căng lại, ấy vậy mà cô lại không để ý đến sơ hở rõ rành rành như vậy.

“Vị Ương! Chuyện lần này tôi vốn không muốn động đến chú hai, là em đã chọc giận tôi trước. Sau này chú hai sẽ không tin lời em nữa, nên em hãy an phận chút đi!

Nhé?”

Ngón tay thon dài của người đàn ông nhẹ nhàng khẽ vuốt ve gò má của cô, lạnh lẽo như là lưỡi của con rắn.

Thẩm Vị Ương hất tay anh ra, lùi về sau, giữ một khoảng cách với anh.

“Tôi nói rồi! Tôi nhất định phải ly hôn với anh. Người đàn ông dơ bẩn giống như anh, không xứng làm chồng tôi!”

Cô ngẩng đầu, nhìn chằm chằm anh bằng ánh mắt quật cường căm hận, hận không thể rút gân lột da anh.

Trong nháy mắt, sắc mặt của Lãnh Hoài Cẩn cũng trầm xuống: “Vẫn muốn ly dị với tôi như vậy à? Xem ra tôi vẫn chưa dạy dỗ em đàng hoàng, đúng không?”

Thẩm Vị Ương cười khẩy: “Dạy dỗ gì chứ? Lãnh Hoài Cẩn! Anh cho rằng anh thật sự có thể một tay che trời sao? Dù phải liều mạng, tôi cũng không muốn ở cùng một chỗ với loại người cặn bã như anh! Trước đây là tôi bị mù!”

“Vị Ương! Trò đùa dai chơi một lần là đủ rồi. Đừng khiến tôi cảm thấy mệt mỏi nữa.”

Anh vươn tay ra nắm lấy tay cô, sau đó không để ý sự lảng tránh của cô, hung hăng kéo cô đi về phía xe.

“Anh trai của em vẫn còn ở trong phủ tổng thống. Hôm nay anh ta có thể đi ra hay không, hoàn toàn trông cậy vào em!”

“Anh có ý gì?”

Nghe thấy câu nói này của anh, Thẩm Vị Ương lập tức dừng lại động tác giãy dụa lập, có một dự cảm rất không tốt.

Lãnh Hoài Cẩn đến trước cửa xe liền đem thả cô ta ra, bản thân mình lên xe.

Thẩm Vị Ương lập tức nắm chặt tay hỏi: “Lãnh Hoài Cẩn! Anh nói rõ đi! Anh có ý gì? Anh của tôi sẽ như thế nào?”

Giọng nói Lãnh Hoài Cẩn chắc nịch, kể lại: “Phỉ báng là tội lớn. Phải xem đương sự là tôi đây định nghĩa tính chất của lần bôi nhọ giới tính này như nào!”

Thẩm Vị Ương lập tức cuống lên: “Người phỉ báng anh là tôi. Liên quan gì tới anh của tôi?”

“Phải không?” Người đàn ông ngồi ở trong xe, kính xe hạ xuống, anh ngẩng đầu nhìn cô, hơi nhíu mày không phản đối: “Anh ta đưa em đến phủ tổng thống, có thể nào cũng là đồng lõa.”

“Đồng lõa cái gì? Lãnh Hoài Cẩn! Anh đừng ăn nói lung tung!”

Trước khi đến phủ tổng thống, để Lục Vân Sâm không ngăn cản mình, càng vì sau khi thất bại không liên lụy đến anh ta, nên cô không hề nói cho anh ta biết bên trong

là ảnh gì.

Thế nhưng Lãnh Hoài Cẩn lại không tin: “Anh ta là anh của em. Ly hôn là chuyện lớn như vậy, làm sao em có thể không bàn bạc với anh ta.”

“Hơn nữa… Coi như tôi tin em thì ngài tổng thống cũng sẽ không tin em. Em có biết nếu những bức ảnh này bị tung ra ngoài sẽ ảnh hưởng lớn như nào với nhà họ Lãnh, cũng như tập đoàn tài chính kinh tế đứng sau phủ tổng thống không?”

Anh thấy Thẩm Vị Ương im lặng chôn chân tại chỗ thì cười khẩy: “Em đương nhiên biết rõ, nếu không em sẽ không đến tìm ngài tổng thống. Em muốn dùng cách bí quá hóa liều như này, không phải là biết chắc nhà họ Lãnh chúng tôi và phủ tổng thống sẽ hết đường chối cãi, không dám tung ảnh này ra ngoài sao?”

“Thẩm Vị Ương! Vì ly dị mà em thật sự không chừa thủ đoạn nào, tình nguyện liên lụy đến phủ tổng thống và nhà họ Lãnh, nhiều người vô tội như vậy. Hay là ước muốn

kế nhiệm vị trí đời tổng thống tiếp theo của anh em đã bị em làm gián đoạn rồi!”

“Không phải! Không phải như vậy! Tôi đã nói rồi, chuyện này không liên quan đến anh của tôi!”

Nghe thấy câu nói sau cùng của Lãnh Hoài Cẩn, Thẩm Vị Ương mới hoàn toàn ý thức được chuyện lần này nghiêm trọng đến mức nào, vì sao lúc này Lục Vân Sâm vẫn chưa thể rời khỏi phủ tổng thống.

Cẩn.

Là cô liên lụy anh ta. Trước đó không nghĩ tới mức này, chỉ muốn tìm thấy nhược điểm của Lãnh Hoài Cẩn thì có thể ly hôn với anh.

Không ngờ lại gây phiền phức cho anh trai.

Là cô sai! Cô sai rồi!

“Anh muốn như thế nào mới có thể đảm bảo thay anh trai tôi? Nói với tổng… Nói với chú hai rằng anh trai của tôi không có ý gì khác!”

Sau khi bình tĩnh lại, cô lạnh lùng nhìn anh và hỏi, trong mắt không có một chút cảm tình, nhưng cuối cùng vẫn đổi giọng, gọi Lãnh Sùng là chủ hai theo như Lãnh Hoài

Lãnh Hoài Cẩn nghe thấy cô đổi giọng khi nói câu này, sắc mặt đã khá hơn nhiều, mở cửa xe.

Thẩm Vị Ương cắn răng lên xe, ngồi ở bên cạnh anh.

Lãnh Hoài Cẩn nghiêng người, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn không hề vui vẻ kia của cô, mỉm cười: “Vị Ương! Em có biết làm thế nào mới khiến tôi vui vẻ không? Tôi vui vẻ thì đương nhiên sẽ không gây khó dễ anh trai em!”

được.

Thẩm Vị Ương mím môi không nói, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Cô đã nhớ tới anh làm như thế nào để vừa say sưa với người phụ nữ khác vừa tính kế với cô.

Không ngờ trước đây cô chỉ là rất căm ghét, sau này nhớ đến lại chán ghét buồn nôn, căm hận không thể giết quách cho rồi, có giả vờ cũng không thể giả vờ dịu dàng

Người đàn ông đã ngoại tình, chỉ có thiến mới có thể nghe lời.

Mà giống như Lãnh Hoài Cẩn, cô rất không thích.

Lúc này lại không thể không chịu đựng cảnh buồn nôn để ở cùng với anh.

Lần này là cô liên lụy Lục Vân Sâm, cô chắc chắn phải giúp anh ta thoát khỏi tội phỉ báng.

Thế nhưng chữ “nhẫn” này, phải làm sao mới có thể giả vờ thản nhiên.

Khi người đàn ông đã từng hôn những người phụ nữ khác hôn khắp người cô, toàn thân cô đều đang run rẩy và buồn nôn, muốn tránh né.

Mỗi một lần anh tiếp xúc, những suy nghĩ trong đầu của cô chỉ toàn là hình ảnh anh và một người phụ nữ khác đang đắm chìm say sưa.

Cô nắm chặt ga giường dưới người, hai mắt đang nhẫn nhịn ấm ức tới mức đỏ hoe.

Cuối cùng Lãnh Hoài Cẩn cũng nhận ra, dừng lại tất cả động tác.

“Tối hôm trước em không như này!”

Sau cùng anh vẫn buông tha cô, nghiêng người nằm xuống bên cạnh cô, trong giọng nói khàn khàn ẩn chứa sự thất bại.

“Vị Ương! Tôi không muốn gượng ép em.”

“Gượng ép? Lúc tổng giám đốc Lãnh gượng ép tôi vẫn còn ít sao?”

Cô ngẩng đầu nhìn trần nhà trên đỉnh đầu, nhỏ giọng cười khổ sở, sau đó kéo chăn che mình lại.

Lãnh Hoài Cẩn nghiêng đầu, thoáng nhìn những giọt nước mắt đang lăn dài trên khóe mắt của cô, sau đó đứng dậy rời đi.

“Ngoại trừ chuyện ly dị, những chuyện khác tôi đều có thể nhún nhường.”

Trước khi rời đi, anh đã nói như vậy.

Giọng nói của Thẩm Vị Ương khàn khàn, gọi anh lại: “Lãnh Hoài Cẩn!”

“Anh trai tôi nói, anh kết hôn với tôi sẽ phải đánh đổi một cái giá rất lớn. Có phải bởi vì chuyện này, cho nên anh mới không muốn ly dị với tôi đúng không?”

Cô ngồi dậy, dùng thảm lông che chắn bản thân, nhìn bóng lưng đứng thẳng bất động của người đàn ông bằng ánh mắt thê thảm.

“Nếu như là vì điều này thì anh hãy nói cho tôi biết, cái giá là gì. Tôi sẽ bồi thường cho anh, có được hay không?”

Người đàn ông không nói gì, chỉ còn lại một căn phòng lặng im.

Lúc cô cho rằng anh sẽ không lên tiếng, anh mới lạnh lùng mở miệng: “Cái giá mà tôi phải bỏ ra, em không trả nổi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK