Mục lục
Một thai bốn bảo, mommy bà trùm cưng chiều vô đối - Thẩm Vị Ương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thân Khiết rất tự tin đến tìm bà nội Lãnh đòi lại công bằng cho mình, trước khi đi còn gọi điện cho Lục Vân Sâm, nói cho anh ta chuyện Lãnh Hoài Cẩn đột ngột đòi ly

thân với cô ta.

Quả nhiên Lục Vân Sâm nghe xong không ngồi yên được nữa, lập tức chạy đến nhà họ Lãnh đòi lại công bằng cho em gái.

Mộ Thanh Hoan lại cảm thấy có hơi kỳ lạ, cô ấy vội kéo Lục Vân Sâm lại khuyên anh ấy chớ nên kích động: “Vân Sâm, anh không thấy kỳ lạ sao? Anh cảm thấy Lãnh Hoài Cẩn sẽ ly hôn với Vị Ương thật à?”

Lục Vân Sâm đang trong cơn thịnh nộ không thể nào suy nghĩ kỹ càng được: “Sao lại không thể! Những chuyện anh ta có lỗi với Vị Ương còn ít chắc!”

Mộ Thanh Hoan bình tĩnh hơn anh ta rất nhiều: “Nhưng kể cả khi là thời điểm khó khăn nhất anh ta cũng không muốn ly hôn với Vị Ương. Hai người họ khổ tận cam lai, tuần sau lại sắp cử hành hôn lễ, anh cảm thấy Lãnh Hoài Cẩn sẽ ly hôn với Vị Ương ngay lúc này sao?”

“Với lại Vị Ương vẫn luôn rất hiếu thắng, nếu như Lãnh Hoài Cẩn tâm trí hồ đồ vô duyên vô cớ muốn ly hôn với cô ấy, anh nghĩ rằng cô ấy sẽ bỏ qua cho Lãnh Hoài Cẩn

ư? Anh cảm thấy cô ấy sẽ đến tìm anh kể khổ trong khi chưa làm rõ mọi chuyện sao?”

Lục Vân Sâm nghe cô nói như thế mới dần dần bình tĩnh lại.

Thời gian quen biết nhau giữa Mộ Thanh Hoan và Thẩm Vị Ương còn dài hơn cả người làm anh trai là anh ta đây. Trên thế giới này, ngoại trừ Lãnh Hoài Cẩn thì người

hiểu Thẩm Vị Ương nhất có lẽ là Mộ Thanh Hoan.

Cô ấy nói cũng không sai.

Đừng nói là bây giờ vẫn chưa làm rõ ràng nên Vị Ương không thể tìm anh ấy kể khổ, cho dù đã làm rõ ràng rồi, cô cũng sẽ không đi tìm anh.

Người em gái này của anh đã kiên cường thành quen, khi gặp phải rắc rối, phản ứng đầu tiên là đối mặt một mình.

“Nhưng người lúc nãy gọi điện cho anh thật sự là Vị Ương, anh vẫn nên đến nhà họ Lãnh một chuyến mới được.” Lục Vân Sâm nói.

Mộ Thanh Hoan gật đầu: “Ừ ừ, anh đi qua đó coi thử. Nhưng tuyệt đối phải giữ vững lý trí.”

Cô ấy là bạn thân nhất của Vị Ương, tất nhiên rất lo cho tình hình của cô. Vừa rồi chỉ cảm thấy kỳ lạ trong lòng, muốn nhắc nhở chồng mình một chút.

Ngay sau đó Lục Vân Sâm liền lái xe đến nhà họ Lãnh.

Mà lúc này Thân Khiết đã đến trước cổng nhà chính, cô ta được quản gia dẫn vào gặp bà cụ Lãnh.

Thời còn trẻ, bà cụ Lãnh chắc chắn là một người đẹp nức tiếng ở Đế Đô, cho dù về già tóc hoa râm cũng đẹp một cách thanh nhã. Đôi mắt sáng rõ động lòng người,

giống như giấu cả một thiên hà trong đó.

ta.

Khi bà ta nhìn người ta đều mang đến một khí chất vừa thanh lịch vừa xa cách, không giận tự uy.

Thân Khiết nhớ đến chuyện trước kia bà ta luôn bất hòa với Thẩm Vị Ương và Lãnh Hoài Cẩn, bây giờ đã bước vào trong nhà rồi cũng không dám ngẩng đầu lên nhìn bà

Ngoại trừ sợ sệt trước khí thế của bà cụ, cô ta còn không đủ tự tin.

Thẩm Vị Ương có nói một câu không sai, đồ giả rốt cuộc cũng chỉ là đồ giả, cho dù cô ta có khoác lên tấm da hoàn hảo không tì vết thế nào đi nữa cũng chỉ tạm thời

qua mắt được mọi người, tính cách bên trong sớm muộn gì cũng phơi bày hết thảy.

Nhất là ở trước mặt bà cụ trông rất thông minh và nhạy bén, cô ta càng thêm chột dạ.

Bởi vì kẻ thù thường là người hiểu rõ mình nhất.

“Đôi mắt cô nhìn đi đâu đấy? Sao, thấy bình hoa trong nhà tôi không tồi nên muốn chờ bà già này chết đi rồi chuyển đến nhà cô à?”

Sao một hồi trầm mặc, cuối cùng bà cụ đã lên tiếng, trong giọng nói xa cách mang theo sự châm biếm.

Thân Khiết lập tức cúi đầu xin lỗi: “Cháu xin lỗi bà nội! Cháu không có ý này.”

“Bà nội?” Bà cụ vừa nghe Thân Khiết gọi mình như vậy, vẻ trào phúng trong mắt càng đậm hơn: “Cho dù là Thẩm Vị Ương cũng không xứng gọi tôi một tiếng bà nội này,

huống chi là đồ giả mạo như cô!”

ta.

Đồ giả mạo?

Ba chữ này giống như mũi dao đâm vào trái tim Thân Khiết, khiến cô ta kinh ngạc ngẩng phắt đầu lên nhìn đăm đăm vào bà cụ trước mặt.

Nhưng rất nhanh cô ta đã bình tĩnh lại, cười giả lả hai tiếng: “Bà nội, cháu không hiểu bà đang nói cái gì hết.”

Bà cụ cười khẩy: “Kệ cô có hiểu hay không.”

Nói xong, bà ta nhẹ nhàng chỉnh lại dáng ngồi của mình, cao cao tại thượng liếc xuống Thân Khiết.

“Hôm nay tôi muốn gặp cô là muốn cô hiểu rõ, mau chóng rời khỏi nhà họ Lãnh, tự kiếm một chỗ nào đó kết thúc đi.”

Thân Khiết vẫn còn đang ngoan cố cứng miệng, không tin bà già này cũng biết chuyện cô ta đã chiếm lấy thân phận của Thẩm Vị Ương.

Không phải nói quan hệ của Lãnh Hoài Cẩn và bà già này rất tệ sao? Cho dù Lãnh Hoài Cẩn tin vào Diệp Chiêu Chiêu cũng sẽ không dễ dàng nói chuyện này với bà

“Rốt cuộc bà nội đang nói gì vậy? Sao cháu không hiểu gì hết.”

“Không hiểu cũng không sao.” Bà cụ liếc ra phía sau cô ta ra hiệu bằng ánh mắt, sau đó có mấy người đàn ông cao to mặc đồ đen kéo thẳng cô ta ra ngoài: “Đây là lần cuối cùng tôi dạy quy củ cho cô Thẩm.”

“Bà muốn làm gì, bà già kia bà có ý gì đây?”

Bị người ta kìm hãm lôi xềnh xệch như thế, cuối cùng Thân Khiết cũng không giả vờ nổi nữa, cô ta bắt đầu gào vào mặt bà cụ.

Nhưng bà cụ chẳng thèm để ý đến cô ta, chỉ thờ ơ nhìn cô ta bị vệ sĩ kéo đi.

Trong sân lập tức truyền đến tiếng la hét xé tim xé phổi của phụ nữ, nghe rất kinh khủng. Lãnh Linh Lung cũng bị tiếng gào này thu hút.

Sau khi cô ta thấy Thẩm Vị Ương bị đánh trong sân đến mức máu thịt lẫn lộn, còn bị xát nước ớt vào thì kinh ngạc đến mức con ngươi co rút, lập tức xông vào nhà cầu

xin bà nội: “Bà nội đang làm gì vậy? Như thế này sẽ gây ra án mạng đó. Bà không thích Thẩm Vị Ương thì thôi, nhưng bà cũng phải nhớ dù có ly hôn với A Cẩn cô ta cũng

mang họ Lục, nhà họ Lãnh chúng ta khắc nghiệt với cô ta như thế thì sao giải thích với bên kia được.”

Bà cụ chậm rãi nhấc mắt lên nhìn cô ta, ngụ ý cảnh cáo: “Sao? Tổng giám đốc Lãnh giờ quyền cao chức trọng nên chỉ tay năm ngón với bà già này à?”

Lãnh Linh Lung vội vàng kiềm chế lại cảm xúc nôn nóng, xin lỗi bà: “Cháu xin lỗi bà nội, cháu không có ý trách móc bà, cháu chỉ không hiểu thôi.”

“Chuyện cháu không hiểu còn nhiều lắm, lẽ nào muốn bà phải giải thích rõ ràng cho cháu từng chuyện một?” Bà cụ lạnh nhạt đứng dậy định về phòng ngủ nghỉ ngơi: “Đợi cô ta còn sót một hơi tàn thì vứt ra ngoài, cho cô ta tự sinh tự diệt, sau này không được làm bẩn bậu cửa nhà họ Lãnh nữa.”

la.

“Vâng.” Lãnh Linh Lung nhỏ giọng trả lời.

Hồi đó Thẩm Vị Ương từng cứu cô ta trong trận hỏa hoạn, quả thật cô ta cũng có chút biết ơn cô.

Nhưng chỉ là biết ơn, vẫn không đủ để khiến cô ta làm trái ý của bà nội.

Nghe cô ta gào thét thảm thiết trong sân, Lãnh Linh Lung khẽ nhắm mắt lại không đành lòng lại nhìn. Nhưng rất nhanh Lãnh Linh Lung đã mở mắt ra, cảm thấy hơi kỳ

Cô ta từng chứng kiến thân thủ của Thẩm Vị Ương, hơn nữa cũng rất hiểu tính cách của cô qua mấy lần đọ sức.

Thẩm Vị Ương không phải là người thích ngậm bồ hòn làm ngọt.

Vì sao lúc này bị người ta đánh thê thảm như vậy mà lại không kháng cự?

Với lại kể từ cái ngày A Cẩn quỳ trước bà nội ở trong sân, cô ta cũng chưa từng gặp lại anh.

Lúc cô ta và Lãnh Hoan đến bệnh viện thăm anh cũng bị vệ sĩ chặn lại không cho vào.

Hiện tại đột nhiên nói anh và Thẩm Vị Ương ly hôn, nhưng từ đầu đến cuối anh đều không xuất hiện. Vì sao lại thành thế này?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK