Mục lục
Một thai bốn bảo, mommy bà trùm cưng chiều vô đối - Thẩm Vị Ương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thẩm Vị Ương vốn đang nghĩ xem nên nói thế nào với Yến Hồi, rằng cô muốn nhờ anh ta đưa cô đi gặp Tùy Giản.

Không ngờ Yến Hồi lại chủ động tìm tới cửa nói muốn giúp cô.

“Tôi nghe anh Diệp nói rồi, nghĩ rằng có lẽ cô ngại mở miệng nên tôi tự tới tìm cô, đừng nói là không chào đón tôi nhé?”

Sau khi đến văn phòng của cô nói rõ mục đích tới đây, anh ta cười trêu một câu.

Sao mà Thẩm Vị Ương không chào đón cho được.

Vì đúng là cô thấy ngại mở miệng thật.

Bây giờ Yến Hồi chủ động tới, cô cũng đã thấy khó xử hơn.

“Cảm ơn anh, Yến Hồi.” Cô nghiêm túc nhìn Yến Hồi và nói lời cảm ơn.

Yến Hồi thở dài: “Chuyện này thì có gì mà cảm ơn, nếu không nhờ cô thì có khi bây giờ tôi uống rượu tới chết rồi, tính ra thì cô còn là ân nhân cứu mạng của tôi đấy.”

“Được rồi, tôi không nói mấy lời khách sáo nữa, nếu bây giờ cô rảnh thì đi cùng tôi đi. Chắc lát nữa Tùy Giản sẽ đến trường đua ngựa, tôi dẫn cô tới đó gặp anh ta.”

Yến Hồi đã nói thế thì Thẩm Vị Ương cũng không dong dài nữa, lập tức lấy túi xách, bỏ những tài liệu nên mang theo vào trong, sau đó lập tức theo anh ta đi gặp Tùy

Giản.

“Trường đua ngựa này là của Tùy Giản, nếu có thời gian thì anh ta sẽ tới đây để thư giãn, hôm nay tôi đã tìm thư ký của anh ta để hỏi thăm, anh ta sẽ dẫn theo vài vị đối tác tới đây đua ngựa.”

Yến Hồi đưa Thẩm Vị Ương đến một trường đua ngựa rất lớn, mênh mông bát ngát, khiến cô không thể không cảm thán rằng giàu có thật tuyệt.

Có đôi khi niềm vui của kẻ có tiền thật sự rất đơn giản, thích đua ngựa là có thể mua một miếng đất lớn như thế này để thường xuyên tới chơi.

“Cậu Yến.”

Yến Hồi dẫn Thẩm Vị Ương tới khu thay quần áo trước để thay đồ cưỡi ngựa.

Vừa đến cửa, người trông coi đã cúi đầu chào cung kính với Yến Hồi.

Yến Hồi gật đầu, sau đó nói: “Tôi dẫn bạn tới đây đi dạo, anh Tùy đâu?”

Người làm đáp: “Ở bên sân thi đấu ạ.”

Yến Hồi: “Ừ, tôi dẫn bạn mình đi thay quần áo trước.”

Nói xong, anh ta dẫn Thẩm Vị Ương đi, chỉ phòng thay quần áo nữ cho cô: “Cô vào thay đồ trước đi, tôi sang phòng thay quần áo nam ở cách vách, có gì thì cứ kêu

tôi.”

Vì thế Thẩm Vị Ương đã vào phòng thay quần áo nữ để thay trang phục cuối ngựa.

Nhưng sau khi cô vào phòng thay quần áo nữ, không ngờ lại nhìn thấy Lãnh Hoài Cẩn.

“Anh, sao anh lại tới đây, không phải em bảo anh ở bệnh viện nghỉ ngơi đàng hoàng sao?”

Kết quả thì sao, bây giờ anh không chỉ ra ngoài mà còn xuất hiện trong phòng thay quần áo nữ, nếu gặp được cô gái khác vào thay quần áo thì xấu hổ biết bao.

Chỉ cần nghĩ đến chuyện Lãnh Hoài Cẩn có thể bắt gặp cảnh cô gái khác thay quần áo, trong lòng Thẩm Vị Ương đã thấy rất buồn bực.

Vì thế cô nhìn Lãnh Hoài Cẩn bằng ánh mắt tức giận, tức tối nói: “Anh không ở yên trong bệnh viện mà tới đây làm gì, còn trốn trong phòng thay quần áo nữ để nhìn lén con gái, bộ anh là biến thái hả?”

Lãnh Hoài Cẩn nhìn dáng vẻ tức tối của cô, không nén được nụ cười: “Anh biết không có cô gái nào trong này nên mới vào chờ em, em không cần ghen, sợ anh nhìn thấy cô gái nào khác.”

“Ai ghen chứ?”

Chút cảm xúc nhỏ nhặt là lạ bị vạch trần, Thẩm Vị Ương thẹn quá thành giận.

“Lãnh Hoài Cẩn, bây giờ anh không thể rời khỏi phòng bệnh được, không nói đến chuyện trên người anh còn vết thương nên không được chạy lung tung, chỉ nói đến chuyện lõ như có người thấy anh đã tỉnh thì anh tính giải thích thế nào đây?”

“Anh tỉnh lại là chuyện tốt mà, tại sao phải giải thích?”

Anh nhìn cô và hỏi với vẻ mặt ngây thơ vô tội, cứ như một bạch liên hoa vô tội thuần khiết.

Thẩm Vị Ương phát hiện nhân cách thứ hai này, đúng là nói gì cũng không chịu nghe, chỉ có nhõng nhẽo là giỏi thôi.

Cho dù cô có cố gắng khuyên bảo giải thích phê bình kiểu gì, người ta vẫn giả vờ tủi thân đánh trống lảng.

“Lúc anh ra ngoài có bị ai nhìn thấy không?” Trác Thính Phong đã dặn dò cô, nhân cách phụ có thể sẽ cảm thấy mâu thuẫn với nhân cách chính, vậy nên cô phải chú ý đừng dùng chuyện của nhân cách chính để kích thích anh.

sao.

Vậy nên lúc này Thẩm Vị Ương không nói những lời như nhân cách chính tỉnh lại mới là chuyện tốt, mà lại hỏi anh lúc ra khỏi phòng bệnh có bị ai thấy không.

Lãnh Hoài Cẩn lắc đầu: “Chắc là không, anh nhảy từ trên cửa sổ xuống mà.”

Thẩm Vị Ương: “…”

Anh hai, nếu em nhớ không nhầm thì phòng bệnh của anh nằm trên lầu sáu đấy, chỗ cao như vậy, lá gan của ngài cũng đủ lớn thật.

Nhưng thân thủ của Lãnh Hoài Cẩn vốn đã tốt, cho dù là nhân cách phụ thì đó vẫn là Lãnh Hoài Cẩn, nhảy xuống từ lầu sáu cũng chẳng là gì.

Đột nhiên cô nhớ tới con chuột khổng lồ bọn họ gặp phải lúc ở Vô Nhân Cảnh, lúc đó anh cũng ngã xuống cùng con chuột khổng lồ từ nơi cao như thế mà vẫn không

“Á…”

Trong lúc suy nghĩ của cô đang bay xa thì cánh môi bị người đàn ông xấu xa cắn mạnh một cái.

“Anh không thích em nghĩ tới người đàn ông khác khi ở trước mặt anh.”

Anh “hung tợn” cảnh cáo cô.

Thẩm Vị Ương thấy cạn lời.

Cô nghĩ tới người đàn ông khác hồi nào, không phải nghĩ tới nghĩ lui vẫn là anh đấy sao?

“Em đi thay quần áo trước, lát nữa em dẫn anh ra xe của em ngồi chờ, khi nào em xong chuyện sẽ đưa anh về.”

Cô vừa lấy trang phục cưỡi ngựa mới mua trên đường ra khỏi ba lô lớn, vừa nói với Lãnh Hoài Cẩn.

Vẻ mặt Lãnh Hoài Cẩn không được vui lắm: “Chẳng lẽ dẫn anh ra ngoài mất mặt lắm sao?”

Bàn tay đang lấy quần áo của cô khựng lại, sau đó nhanh chóng tìm lời để nói với anh: “Không phải là mất mặt khi dẫn anh ra ngoài, mà là lát nữa em phải đi gặp người khác, trước kia anh từng xích mích với anh ta, nếu anh đi theo thì em sợ mình không thể thương lượng chuyện hạng mục với anh ta được.”

“Chồng, anh giúp em được không? Vì chuyện này mà em buồn phiền mấy ngày rồi, chắc chắn anh không đành lòng khi thấy em gặp thất bại có đúng không?”

Cô lắc lư tay anh, dịu dàng nũng nịu nói.

Nhưng mà cách này không có tác dụng với Lãnh Hoài Cẩn: “Có phải là em cố ý đuổi anh đi không?”

Thẩm Vị Ương: “Không có, do bây giờ anh không nhớ rõ chuyện trước kia, em sợ lát nữa người ta biết chuyện thì sau này sẽ gây bất lợi cho chúng ta.

Mà sợ hơn nữa là lỗ như anh nối nhầm sợi dây thần kinh nào đó rồi đánh người ta, để Lãnh Linh Lung túm được nhược điểm.

Trước khi cảm xúc của nhân cách phụ này ổn định lại, cô không dám để anh tiếp xúc với những người khác.

Cảnh tượng anh bước tới đánh Trác Thính Phong vào hôm đó, bây giờ nghĩ lại cô vẫn còn thấy sợ.

Một người không khống chế được cảm xúc của bản thân, cũng giống như một quả bom hẹn giờ vậy.

“Thật sự là vì anh mất trí nhớ, em sợ anh bị người ta bắt nạt nên mới bảo anh đi chỗ khác đúng không?” Lãnh Hoài Cẩn nhìn vào mắt cô, hỏi.

Thẩm Vị Ương gật đầu: “Đúng vậy, bởi vì anh không nhớ rõ chuyện quá khứ, ngoài ra chuyện lát nữa em nói với Tùy Giản rất quan trọng, vốn dĩ tới đây để gặp anh ta mà vậy nên A Cẩn à, anh ra xe của em ngồi chờ trước có được không?”

“Anh đi với em.”

Anh vẫn làm theo ý mình, hoàn toàn bỏ ngoài tai lời cô nói.

Có lẽ ông nói gà bà nói vịt là thế này đây.

Thẩm Vị Ương cảm thấy nếu bây giờ trong tay cô có miếng đậu phụ, thì nhất định cô sẽ chọn cách đập đầu vào đó để tự sát.

“Sao vậy? Em không vui à?” Giọng điệu của anh dần lạnh lẽo hơn, ý cười trên mặt cũng biến mất.

Thẩm Vị Ương giật mình lập tức phản ứng lại, nhìn anh và nói: “Không hề không vui, chỉ là, chỉ là nếu anh muốn đi cùng em, thì anh không thể để bọn họ phát hiện chuyện anh mất trí nhớ, anh có làm được chuyện này không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK