Mục lục
Một thai bốn bảo, mommy bà trùm cưng chiều vô đối - Thẩm Vị Ương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Diệp Phù Tô nói rằng những người này là những người có thể nói chuyện với nội các, chính là đang hợp tác với nhau để tiêu hủy chứng cứ và lén đưa Diệp Tu Ly ra ngoài. Ngay đêm nay, một khi Diệp Tu Ly được đưa ra khỏi nhà tù, ông ta sẽ không bao giờ bị bắt nữa, và cái gọi là công lý sẽ không bao giờ đến.”

“Thậm chí bọn họ còn quyết định thả tất cả quái vật ra để A Cẩn có thể bị bắt mà không cần đánh nhau.”

Cô nghiêm túc nhìn vào mắt Lục Vân Sâm giải thích.

“Hoàng thất không có khả năng vạch trần thân phận thực sự của Công chúa An Na. Vụ bê bối của nữ hoàng bệ hạ sẽ khiến hoàng thất mất uy tín. Đây là con bài thương lượng của Diệp Tu Ly để uy hiếp nữ vương bệ hạ, cho nên hoàng thất sẽ không quan tâm đến nó. Cho dù tìm thấy loại bằng chứng nào thì chúng ta cũng không có cách nào có thể đưa Diệp Tu Ly ra tòa án quốc tế để xét xử.”

“Cho nên em mới phá thuyền rồi kéo cả mình vào đó sao?” Hai tay Lục Vân Sâm siết chặt nổi đầy gân xanh, anh ta nhìn cô em gái này bằng ánh mắt đau lòng, “Thẩm Vị Ương, em có biết mình đang làm gì không? Anh là anh trai của em, có chuyện gì không thể cùng anh thảo luận sao, chẳng lẽ những người mà anh nuôi đều là ăn không ngồi

rồi sao, chút chuyện này cũng không làm được?”

“Phải.” Cô nhìn thẳng vào mắt anh ta, và điều cô nói gần như giết chết anh, “Chỉ có em mới làm được việc này thôi.”

“Cho dù anh có là anh của em, anh cũng không có khả năng thầm giết nhiều súc sinh giống như em, bởi vì không phải ai cũng có thân thủ như em.”

Lục Vân Sâm tức đến mức nhìn cô bật cười.

Anh ta chưa bao giờ thấy một người vừa điên vừa thừa nhận sai lầm của mình như vậy.

Anh ta tức giận đến mức nửa ngày cũng không nói được gì.

Cuối cùng vẫn là Lãnh Diệp để ý thấy chân cô đang chảy máu, lo lắng kêu Khương Niệm Oản xuống băng bó cho cô.

So với sự lo lắng của họ, cô lại không quan tâm lắm. “Chỉ là bị trầy da thôi, đạn làm sao bắn trúng em được.”

“Câm miệng!” Lục Vân Sâm suýt chút nữa bị bộ dáng điên cuồng của cô chọc giận, lập tức cắt ngang lời cô.

Thẩm Vị Ương nhún vai thờ ơ, nhưng vẫn im lặng.

Lục Vân Sâm nhìn vết thương đang chảy máu của cô, mí mắt anh ta giật giật.

Sau khi thấy cô nhíu mày, anh ta lập tức hung hãng nói với Khương Niệm Oản. “Cô không thể nhẹ tay một chút sao? Mạnh tay như vậy thì làm bác sĩ kiểu gì?” Khương Niệm Oản cũng không phải dễ trêu chọc, cô lập tức trừng mắt nhìn lại. “Anh lắm yêu cầu vậy đến đây làm đi.”

Thẩm Vị Ương lúng túng hoà giải. “Niệm Oản, mặc kệ anh ấy đi, anh trai tôi chỉ là quá căng thẳng mà thôi.”

Cô biết, Lục Vân Sâm vẫn còn cảm thấy rất tội lỗi.

Cảm thấy có lỗi vì đã không nhận ra cô sớm hơn, trước đó còn vì một tên giả mạo mà bắt cô lại, không bảo vệ cô sớm một chút.

Lãnh Diệp quan tâm thật lòng, nhưng cũng biết dù sao bản thân cũng là người ngoài cuộc, có một số chuyện chỉ có anh trai hoặc người yêu mới có thể nói ra.

Vì vậy, Khương Niệm Oản chăm sóc vết thương xong thì cùng Lãnh Diệp lên lầu, nhường chỗ cho hai anh em bọn họ.

Thẩm Vị Dương nhìn cái nhíu mày của Lục Vân Sâm, cảm thấy buồn cười, cô đưa tay xoa xoa. ”Làm sao vậy, không phải đã nói không có người nhận ra em sao?”

Trước kia trong bóng tối lúc làm nhiệm vụ, cô cũng hay làm những loại chuyện này, lặng yên không tiếng động giải quyết hết những con súc sinh này.

Không bao giờ phạm sai lầm.

Lục Vân Sâm không kiên nhẫn xua tay, trầm giọng nói. “May mà em không sao. Nếu em xảy ra chuyện gì, chị dâu nhất định sẽ ly hôn với anh mất.”

Nghĩ đến bạn của mình, Thẩm Vị Ương cười nói. “Cũng may là anh không có việc gì, dù sao em và Thanh Hoan là bằng hữu cách mạng.”

“Em vẫn biết như thế à.” Lục Vân Sâm chán nản nhìn cô, “Anh còn tưởng rằng em chỉ có một trái tim lạnh lùng, vì tên đó đến cả người nhà cũng không cần, em nên sớm nói với anh rằng em mới là người thật, sao còn giúp đỡ cái tên giả mạo đó?”

“Quên đi, chuyện đã qua rồi cũng không muốn nhắc đến nữa,” Lục Vân Sâm càng nghĩ càng cảm thấy có lỗi, dứt khoát không nói chuyện vô nghĩa nữa.

“Anh sẽ giải quyết tốt chuyện này, bằng chứng của những người đó cũng đã tìm ra. Vì hoàng thất không muốn làm to chuyện lên nên chuyện tìm ra kẻ sát nhân đoán

chừng cũng không giải quyết được, trong trường hợp xảy ra chuyện gì, anh sẽ đưa ra những bằng chứng này, hoàng thất cũng sẽ không dám tiếp tục định tội em.”

Thứ mà Thẩm Vị Ương vốn muốn ám sát là cái đám súc sinh kia, giữ lại cũng gây hại cho thế giới.

Suy cho cùng, việc em gái anh ta làm là một việc thiện lớn, vậy tại sao những kẻ đứng nói không đau lưng lại dám định tội em ấy.

Dặn dò thêm một số chi tiết, anh ta ôm cô vào phòng ngủ, bảo cô nghỉ ngơi thật tốt, trước khi đi còn dặn một câu. “Trận chung kết ngày mai em ở nhà với ba đứa nhỏ,

anh sẽ đến xem Lãnh Hoài Cẩn thay cho em.”

Lục Vân Sâm không dám nói quá nhiều, cử chỉ hiện tại của Thẩm Vị Ương có chút điên rồ.

Mấy ngày nay làm chuyện quá điên rồ, hoàn toàn không nghĩ đến an toàn của bản thân, nếu như trực tiếp đối mặt với một Lãnh Hoài Cẩn lạnh lùng không biết ngày mai mình sẽ trở thành cái gì, sợ rằng cô sẽ còn làm chuyện điên rồ hơn.

Tình trạng hiện tại của Y Y rất tồi tệ, còn A Diên thì không rõ tung tích.

Ngoài Lãnh Hoài Cẩn, những đứa trẻ và người thân của chúng cũng cần cô.

Anh ta không muốn cô làm điều gì ngu ngốc.

Thẩm Vị Ương tranh cãi với anh ta vài câu, nhưng cuối cùng không biết có bị thuyết phục hay không.

Trước khi đến đấu trường vào ngày hôm sau, Lục Vân Sâm đã cố tình nhất cô trong phòng và nhờ vệ sĩ theo dõi cô.

Khương Niệm Oản cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng cô không dám nói điều này với Lục Vân Sâm, chỉ lặng lẽ nói với Lãnh Diệp. “Tôi cảm thấy cái này không tốt lắm, Vị Ương chắc chắn muốn gặp A Cẩn nhiều lắm.”

Nếu hôm nay là lần cuối thì sao.

Cô đương nhiên không muốn Lãnh Hoài Cẩn xảy ra chuyện gì, nhưng người ở đấu trường La Mã là cửu tử nhất sinh, trước đó có tin đồn rằng Lãnh Hoài Cẩn sắp chết

gây áp lực, buộc Thẩm Vị Ương phải đồng ý để Lãnh Hoài Cẩn và Cáp Nhã kết hôn.

Khương Niệm Oản không mấy lạc quan về tình trạng thể chất của Lãnh Hoài Cẩn.

Nếu hôm nay là lần gặp cuối cùng, Thẩm Vị Ương dù thế nào cũng phải ở đó.

Lãnh Diệp nắm tay của cô, nói với cô không cần lo chuyện bao đồng. “Mặc dù hành động của Lục Vân Sâm không nhân đạo, nhưng rất lý trí và là quyết định đúng đắn nhất. Cô cũng không hy vọng xảy ra chuyện này mà, đúng chứ?”

Nếu có cơ hội, không ai muốn Vị Ương chết vì tình.

Nếu mọi thứ bên Lãnh Hoài Cẩn đều ổn, chờ sau khi đưa anh ta trở về, bọn họ vẫn có thể đoàn tụ như một gia đình.

Đàn ông đều lý trí, nhưng Lãnh Diệp hiểu rất rõ cách tiếp cận của Lục Vân Sâm.

Không giống như Khương Niệm Oản, cô ấy chỉ nghĩ về các vấn đề từ quan điểm của Thẩm Vị Ương, và cảm thấy có chút không phù hợp.

Nhưng Lãnh Diệp nói đúng, cô cũng không muốn Thẩm Vị Ương xảy ra chuyện gì.

Lúc xe của bọn họ lái tới cổng khu biệt thự chuẩn bị rời đi, Khương Niệm Oản đang rối rít bên cửa sổ vì cô cảm thấy một nam tử trẻ tuổi đi ngang qua cửa kính xe của bọn họ trông rất quen, hình như đã nhìn thấy ở đâu rồi.

Tuy nhiên, chiếc mũ lưỡi trai trên đầu anh ta được kéo xuống rất thấp, khi cô cố gắng chú ý nhìn kỹ một lần nữa thì xe đã khởi động lại, người thanh niên cũng để lại một bóng lưng mơ hồ rồi rời đi.

“Chuyện gì vậy?”

Nhận thấy sự khác thường của cô, Lãnh Dạ kỳ lạ hỏi.

Khương Niệm Oản khẽ lắc đầu, nói không có việc gì.

Đợi cô ngẩn người một lúc, sau đó lại hỏi. “Cháu trai của Vu Nam Đình có đối xử tốt với Y Y không?”

Lãnh Dạ từ chối cho ý kiến. “Anh không biết, dù sao Y Y rất bảo vệ anh ta. Nghe nói trước đây A Cẩn bắt nạt anh ta khiến cho Y Y rất tức giận, thậm chí còn nảy sinh

mâu thuẫn với A Cẩn, em hỏi cái này làm gì?

Khương Niệm Oản lắc đầu. “Không có gì, em chỉ nghĩ đến bệnh tình của Y Y cho nên tùy tiện hỏi một câu thôi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK