Mục lục
Một thai bốn bảo, mommy bà trùm cưng chiều vô đối - Thẩm Vị Ương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Đi thôi, bố đưa các con đi ngủ trưa, để mẹ nghỉ ngơi cho khỏe.”

Lãnh Hoài Cẩn biết cô vừa trải qua trận đua ngựa nguy hiểm vô cùng đáng sợ lúc này nên cần nghỉ ngơi cho khỏe, vì vậy cũng không tiếp tục dây dưa ở lại. Anh ôm lấy Tiểu A Nặc và dẫn theo hai cô con gái đến phòng khác nghỉ ngơi, anh rất biết chừng mực, biết cách quan tâm đến cô hơn nhân cách phụ, đàn ông vẫn nên bình thường một

chút thì tốt hơn.

Thẩm Vị Ương cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, những áp lực đè lên vai cô vào lúc trước hình như đã biến mất trong chớp mắt, sau này chắc hẳn mọi chuyện sẽ ổn thôi. Chỉ cần anh thật lòng xin lỗi, chân thành dỗ dành cô thì sau này cô sẽ chung sống hòa thuận với anh và các con.

Ngón tay của cô nhẹ nhàng vuốt ve bức hình trong điện thoại, khóe mắt cũng hiện lên nét cười. Cho dù con đường có gập ghềnh đến đâu, bọn họ đều đã vượt qua hết rồi, tương lai chắc chắn sẽ hạnh phúc thôi.

Lúc này cô nghĩ như vậy, nhưng không được bao lâu thì cô sẽ biết trời không chiều ý người là lẽ thường trong cuộc sống, dù hai người có yêu thương đến nhường nào cũng không thể thoát khỏi sự sắp xếp của số phận.

Dĩ nhiên đó là chuyện của sau này, cô tẩy trang xong bèn thay bộ hán phục rườm rà trên người xuống, định mang đi giặt giũ sạch sẽ rồi mới trả lại Thân Khiết.

Nhưng mà kiểu dáng và chi tiết của bộ hán phục này sao lại không giống với trong tưởng tượng của cô, hay là vốn dĩ hàng mẫu khác với hình ảnh mà tiệm hán phục

đưa ra?

Sau khi thay quần áo và trải phẳng trên giường, cô mới phát hiện bộ hán phục này có vài chi tiết khác với kiểu dáng mà trước đây cô thấy trên trang web Xuân Lai Các,

nhưng cô không có để ý quá nhiều.

Sản phẩm được bày biện lúc đầu chắc chắn sẽ được chỉnh sửa rất nhiều lần, bây giờ bộ đồ trong tay cô rõ ràng tinh xảo và có khí thế hơn rất nhiều so với mẫu áo cô

nhìn thấy trên hình lúc trước.

Đáng tiếc nó là màu trắng, nếu đổi thành màu đỏ thì lại giống váy cưới trước đây rồi, vừa trong sáng cao quý lại trông rất khoan thai phóng khoáng, mẫu thiết kế này sẽ được xem là hàng top trong những mẫu thiết kế hán phục.

“Á!”

Khi Thẩm Vị Ương vừa thưởng thức vừa sửa sang bộ hán phục để treo lên, ngón tay không cẩn thận đã bị thứ gì đó trên bộ đồ đâm vào. Cô lập tức thu tay lại, trên tay đã

nhỏ ra một giọt máu, cô cẩn thận kiểm tra nơi mình vừa chạm vào vì sợ làm bẩn bộ hán phục.

Bộ hán phục màu trắng này được mượn từ Thân Khiết, nếu dính phải máu của cô và làm bẩn thì đến lúc đó cô nên giải thích với cô ấy như thế nào đây. Chắc chắn Thân

Khiết sẽ không tính toán với cô nhưng trong lòng nhất định sẽ cảm thấy khó chịu, cô cũng cảm thấy rất áy náy.

May mà sau khi kiểm tra một lượt thì thấy bộ đồ rất sạch sẽ, không hề dính một vết máu nào. Lúc này cô mới yên tâm cất bộ đồ vào trong tủ, định mang về Đế Đô giặt

sạch rồi trả lại cho Thân Khiết.

Quy định của Xuân Lai Các luôn là mỗi kiểu dáng chỉ ra một bộ, lần nào cũng có rất nhiều người tranh giành đến sứt đầu mẻ trán, bộ “Giảo Nguyệt” này đẹp đến như

vậy, chắc chắn Thân Khiết khó khăn lắm mới giành được, cô không thể cướp mất những thứ yêu thích của người khác.

Cô đặc biệt cẩn thận cất quần áo vào trong một tủ áo trống rồi đi tắm, chuẩn bị nghỉ ngơi. Sau trận so đo với người đầu óc có bệnh như Haya, cả người cô đều rất mệt

mỏi, chỉ muốn tắm rửa sạch sẽ và nghỉ ngơi trên chiếc giường lớn mềm mại.

Vì vậy cô không biết chỉ cần cô đóng cửa tủ muộn một giây thì có thể sẽ nhìn thấy bộ “Giảo Nguyệt” trắng tinh kia dần dần biến thành màu đỏ, phản chiếu cả mảng hoa

văn mẫu đơn màu vàng kim khoan dung hào hoa bị ẩn đi…

“σ!”

Đối với việc vừa mở mắt đã nhìn thấy gương mặt của ba đứa con yêu dấu của mình, dĩ nhiên cô cảm thấy vừa hạnh phúc vừa ngọt ngào, nhưng trước hết chắc chắn sẽ thấy rất ngạc nhiên.

“Mẹ ơi, có phải mẹ bị dọa sợ rồi không? Ha ha ha!”

Tiểu Y Y “cười trên nỗi đau của người khác” mà nhìn Thẩm Vị Ương hỏi, cô mỉm cười nhéo gương mặt của cô nhóc: “Nhóc nghịch ngợm.

Y Y cười tươi ngả vào lòng mẹ: “Mẹ ơi, mẹ ngủ lâu quá đi, bố đã nấu đồ ăn cho mẹ rồi đấy, bảo bọn con đi gọi mẹ thức dậy, bố nói là ngủ quá lâu không tốt.”

“Mẹ ơi, A Nặc chải tóc cho mẹ nhé.”

Tiểu A Nặc cầm lấy lược đi tới, cũng dựa vào bên người muốn nói chuyện với cô. Gần đây thời gian cô ở chung với tụi nhỏ quá ít, vì vậy mấy đứa nhỏ mới đặc biệt ỷ lại

dính chặt bên người cô, cảm giác được đám trẻ vây quanh mình thật là hạnh phúc, sau này cô phải rút thời gian ra ngoài chơi với tụi nhỏ mới được.

“A Diên, con đi chọn quần áo giúp mẹ được không, đêm nay mẹ sẽ ra ngoài chơi với các con, vẫn chưa biết nên mặc gì đây.”

Thẩm Vị Ương cũng không bỏ mặc A Diên, thẳng thừng giao quyền lựa chọn đêm nay cô nên mặc cái gì cho cô bé. A Diên vui vẻ nhảy xuống giường, chạy trên tấm

thảm lông xù đi chọn quần áo cho cô.

Thẩm Vị Ương nhắc nhở cô bé: “A Diên, chiếc tủ đó chỉ để một bộ hán phục thôi, quần áo của mẹ để ở chiếc tủ bên cạnh.”

A Diên sửng sốt một chút, sau đó đến chiếc tủ bên cạnh chọn quần áo phù hợp cho cô. Cuối cùng tìm thấy ba chiếc váy dài màu trắng xanh giống nhau nhưng kích có

khác nhau.

“Mẹ ơi, đây là trang phục mẹ con ạ?”

Cô bé đỏ mặc giơ quần áo trong tay lên và hỏi Thẩm Vị Ương. Lúc này cô mới nhớ ra lần này mình có chuẩn bị váy riêng để mặc chung với con gái.

“Đúng vậy, A Diên con mở ra xem thử có thích không, nếu con và Y Y thích thì đêm nay mẹ con mình cùng nhau mặc bộ này đi chơi nhé?”

“Vâng vâng.”

“Y Y đến mở giúp chị.”

Tiểu Y Y cũng nhảy xuống giường, đi lấy quần áo với A Diên. Trang phục là chiếc váy dài màu trắng xanh với chiếc băng đô cùng màu, nhìn như váy công chúa nhưng

không hề có vẻ trẻ con, thiết kế rất tinh xảo và cao quý.

Nhưng để phù hợp với sở thích của hai cô công chúa nhà mình, ít nhiều gì cũng có vài chi tiết ngây thơ. Sau khi Thẩm Vị Ương mặc vào cũng cảm thấy ngượng ngùng

khi nhìn chính mình trong gương.

Cô đã là mẹ của năm đứa nhỏ rồi, bây giờ còn mặc như sinh viên đại học vậy, cảm thấy hơi ra vẻ. Lúc thiết kế thì ý tưởng rất tốt, cô nghĩ sau khi mặc vào với các cô các gái của mình có thể chụp vài bức hình mẹ con thân thiết gì đó, nhưng đêm nay phải mặc bộ này đi dạo trên con phố Quan Đạo Trường đông đúc như vậy, cô liền cảm thấy

hơi xấu hổ.

“Khụ khụ, A Diên, Y Y, hay là mẹ thay bộ khác được không, hai chị em các con mặc giống nhau là được rồi, mẹ mặc không hợp lắm.”

“Nhưng Y Y thấy mẹ rất đẹp mà.”

Tiểu Y Y nhìn mẹ mình xinh đẹp thuần khiết trong gương với vẻ mặt khó hiểu, cô bé nằm mơ cũng mong bản thân sau này lớn lên sẽ trở nên xinh đẹp như mẹ mình.

Nhưng Tử Niệm cứ nói gen di truyền không chắc chắn lắm, bố mẹ càng xinh đẹp thì trái lại con cái sẽ càng xấu, dọa cô bé ngày nào thức dậy cũng lo lắng soi gương, xem thử nếu sau này bản thân lớn lên không đáng yêu nữa thì có trở nên xấu xí hay không.

“Mẹ ơi, cứ mặc bộ này đi ạ, Y Y thích mẹ mặc như vậy, mẹ mặc bộ này không cần mang giày cao gót nữa, một lát đi đường sẽ không mệt nữa.”

Tiểu Y Y đau lòng nắm lấy tay mẹ mình, vừa lắc lư vừa làm nũng.

“Y Y không muốn nhìn thấy mẹ mệt như vậy, con thích mẹ mặc như vậy mà.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK