“Không được đâu, Vị Ương.” Mộ Vân Tưởng buông cô ra, buồn bã nhìn cô cười nói: “Cô có thể tha thứ cho tôi là tôi vui rồi, nhưng tôi thật sự không thể ở lại đây thêm nữa.”
Từ hiểu lầm ban đầu, đến dáng vẻ đau khổ bây giờ, Thẩm Vị Ương nhìn cô ấy mà thấy rất đau lòng: “Tại sao? Vì Tiêu Diễn ư?”
“Anh ta đã hại cô thê thảm như vậy rồi. Tại sao còn không chịu buông tha cô?”
Mộ Vân Tưởng cười khổ: “Không ai có thể hiểu được suy nghĩ của tên biến thái đó. Nếu tôi không rời khỏi TX, anh ta sẽ luôn hiểu nhầm tôi có quan hệ với Lãnh Hoài Cẩn, rồi lợi dụng tôi và TX để chống lại Lãnh Hoài Cẩn.”
Thẩm Vị Ương cũng không ngờ Lãnh Hoài Cẩn quen biết Mộ Vân Tưởng là bắt nguồn từ việc tìm kiếm thi thể của cô, nên tâm trạng hơi phức tạp.
Nhưng bây giờ sau khi nghe cô ấy nói như vậy, trong lòng cô lại thấy không thoải mái.
Nhưng trước mắt, cô chỉ muốn an ủi Mộ Vân Tưởng trước, để cô ấy đừng quá đau lòng.
Cô nắm lấy tay cô ấy an ủi: “Vân Tưởng, Lãnh Hoài Cẩn không phải người nhát gan. Nếu lúc trước anh ta đã cứu cô thì chắc chắn sẽ không đem con bỏ chợ.”
Mộ Vân Tưởng cười khổ, vươn tay cởi cúc áo sơ mi của mình, lộ ra vết đỏ loang lổ trên xương quai xanh: “Nhưng Vị Ương à, ngoại trừ việc không muốn liên lụy đến tổng giám đốc Lãnh thì chính tôi cũng rất sợ hãi.”
Lúc nhìn thấy những vết đỏ đáng sợ ấy, Thẩm Vị Ương đã giật mình. Tiêu Diễn tuổi chó sao? Tại sao lại cắn cô ấy thành ra như vậy?
Nhìn thấy dáng vẻ hoảng hốt của Vị Ương, Mộ Vân Tưởng càng muốn cười khổ, rồi đứng dậy khỏi ghế: “Vị Ương, người khác thật sự không thể can thiệp vào chuyện của
tôi, mà tôi cũng chẳng muốn vùng vẫy nữa.”
Cùng là phụ nữ nên Thẩm Vị Ương có thể thấu hiểu tình cảnh của Mộ Vân Tưởng.
Cô nắm chặt tay, nhìn Mộ Vân Tưởng với vẻ không cam lòng: “Cô không muốn vùng vẫy, lẽ nào cô muốn sống chung với tên biến thái này cả đời?”
Cô nắm lấy tay Mộ Vân Tưởng, rồi cam đoan với cô ấy: “Vân Tưởng, chỉ cần cô nói không muốn, tôi sẽ có cách khiến cả đời này anh ta không thể tìm thấy cô. Tôi thật sự có thể giúp cô.”
Cô không rảnh rỗi lo chuyện bao đồng nhưng chỉ cần Mộ Vân Tưởng đang rơi vào tình cảnh cần sự giúp đỡ thì chắc chắn cô sẽ giúp.
Bởi vì chỉ có phụ nữ mới hiểu được nỗi khổ của phụ nữ, cô không muốn nhìn thấy người xung quanh mình cũng phải trải qua chuyện đau khổ tột cùng.
Nhưng Mộ Vân Tưởng lại từ chối ý tốt của cô: “Vị Ương, cảm ơn cô! Tôi biết cô muốn tốt cho tôi nhưng tôi không thể nhận lấy.”
“Nếu cô thật sự muốn tốt cho tôi thì bây giờ hãy đuổi việc tôi, cho tôi rời khỏi TX. Tiêu Diễn có tình cảm với tôi, chỉ cần tôi ngoan ngoãn ở bên cạnh anh ta, anh ta sẽ không làm khó tôi.”
Mộ Vị Ương nhìn dáng vẻ cam chịu của cô ấy thì không khỏi tức giận: “Ngoan ngoan nghe lời ư? Cô muốn nghe lời tên biến thái mãi sao? Mộ Vân Tưởng, cô đang tự rước lấy đau khổ!”
Dù Lãnh Hoài Cẩn tức đến mấy cũng không cắn cô chảy máu, càng không bắt cô đi làm những việc thất đức.
Với những gì mà Tiêu Diễn đã làm với Mộ Vân Tưởng, sao cô có thể để Mộ Vân Tưởng tiếp tục ở bên cạnh hạng người như vậy.
Mộ Vân Tưởng ra sức rút tay mình ra khỏi tay cô, rồi lạnh nhạt nhìn cô: “Tôi không cần sự thương hại của cô. Tôi thấy bây giờ mình rất ổn.”
“Vân Tưởng, Mộ Vân Tưởng!”
Dứt lời, Mộ Vân Tưởng đã xoay người rời khỏi văn phòng. Thẩm Vị Ương có gọi thế nào cô ấy cũng không quay lại.
Cuối cùng, cô chán nản ngồi xuống ghế của mình.
Cô thật sự không giúp được gì sao?
Mộ Vân Tưởng rơi vào tình cảnh như thế, dù cô là phụ nữ cũng không thể nhìn nổi nữa.
“Cô Thẩm, cô Thẩm, Vân Tưởng sao vậy?”
Một lúc sau, Lưu Huy và Ngải Lan gõ cửa đi vào hỏi Thẩm Vị Ương.
“Cô ấy vừa ra khỏi văn phòng của cô đã thu dọn đồ đạc của mình rồi rời đi. Là cô bảo cô ấy đi sao? Có phải là vì lần này tuyên truyền sai sót, nên phía trên muốn cô đuổi cô ấy đi đúng không?”
Vừa nghĩ đến việc Mộ Vân Tưởng muốn rời khỏi đội của bọn họ, Lưu Huy đã thấy không nó.
Anh ta liền sốt sắng giải thích với Thẩm Vị Ương: “Cô Thẩm, Vân Tưởng làm việc rất có trách nhiệm, trước giờ chưa từng phạm sai lầm. Việc tranh tuyên truyền lần này là do chúng tôi chưa trao đổi kỹ, chứ không liên quan gì đến Vân Tưởng.”
Ngải Lan cũng phụ họa theo: “Phải đó chị Vị Ương, bình thường chị Vân Tưởng làm việc rất chăm chỉ. Lần này cũng không hẳn là trách nhiệm của cô ấy, là do chúng tôi chưa trao đổi kỹ nên mới dẫn đến kết quả này.”
Thẩm Vị Ương: “Được rồi, tôi biết không phải là lỗi của cô ấy. Chuyện lần này tôi không trách cô ấy, là cô ấy tự xin nghỉ thôi.”
Cô đâu có nói muốn đuổi Mộ Vân Tưởng.
“Cô ấy nói dạo này hơi mệt, muốn nghỉ ngơi nên xin tôi nghỉ, một thời gian sau sẽ quay lại.”
Lúc này đôi mắt ngập nước của Ngải Lan mới kiềm lại đôi chút: “Chị, chị nói thật chứ?”
Thẩm Vị Ương: “Tôi lừa cô làm gì? Tôi là người không hiểu chuyện vậy sao? Là lỗi cả bộ phận trao đổi chưa kỹ càng, sao tôi có thể để một mình cô ấy gánh hết trách
nhiệm chứ?”
Lưu Huy vẫn không yên tâm: “Vậy phía tổng giám đốc Lãnh thì sao? Thái độ của anh ấy thế nào?”
Thẩm Vị Ương còn dễ, chứ Lãnh Hoài Cẩn thì không dễ thuyết phục.
Cô đã nghe Mộ Vân Tưởng kể về chuyện Lãnh Hoài Cẩn luôn tìm kiếm thi thể của cô. Lúc nhắc tới người đàn ông này, trong lòng Thẩm Vị Ương hơi phức tạp: “Tạm thời anh ta không rảnh lo mấy chuyện này, nên tôi sẽ tự định đoạt.”
Nhắc Tào Tháo là Tào Tháo đến, đúng lúc này Lãnh Hoài Cẩn gọi tới.
“Tối nay mấy giờ em đến thăm tôi?”
Rõ ràng giọng nói vẫn trầm thấp lạnh lẽo như trước nhưng Thẩm Vị Ương vẫn có ảo giác anh đang làm nũng.
Bây giờ cả Lưu Huy và Ngải Lan đều đang ở đây, nên Thẩm Vị Ương cảm thấy không thoải mái khi nghe điện thoại của Lãnh Hoài Cẩn trước mặt bọn họ: “Tôi… đến lúc đó hẵng nói. Tối nay tôi còn chút chuyện.”
Lúc này giọng nói của người đàn ông đã hoàn toàn lạnh lẽo: “Chuyện gì? Do tối qua Cố Trường Đình không tìm thấy em nên tối nay em muốn đến xin lỗi anh ta đúng
không?”
Người đàn ông này đang nói cái quái gì vậy?
Thẩm Vị Ương cũng nổi giận: “Lãnh Hoài Cẩn, anh đang nói bậy bạ gì vậy? Tôi không rảnh rỗi nói mấy chuyện này với anh.”
Nói xong, cô liền cúp máy.
Chỉ thấy Lưu Huy và Ngải Lan đang trợn mắt há mồm.
Ông chủ đang bị bà chủ quát sao? Không ngờ cô Thẩm cũng có lúc hung dữ như vậy.
Bây giờ Thẩm Vị Ương mới ý thức được vừa rồi mình đã mất bình tĩnh, nên lúng túng nhìn bọn họ: “Là anh ta đã chọc giận tôi trước.” Nói xong, cô liền chuyển sang chuyện khác: “Tối nay tôi muốn đến phá quán, hai người có muốn đến làm khán giả cho tôi không?”
“Phá quán ư?”
Ngải Lan và Lưu Huy nhìn nhau, sau đó ngạc nhiên nhìn Thẩm Vị Ương.
Không ngờ bà chủ giấu kỹ quá! Cô còn kỹ năng bí mật gì mà bọn họ không biết không?
Thẩm Vị Ương gật đầu: “Đúng vậy, hôm nay người của trường dạy võ nhà họ Lưu đã đến gây sự với tôi, nên tôi phải dạy bọn họ một bài học.”
Nếu chuyện lần này là do Tiêu Diễn đứng đằng sau thao túng dư luận trên mạng, chắc chắn người của trường dạy võ nhà họ Lưu đã gây rắc rối với cô ở cổng vào bệnh viện cũng là người của Tiêu Diễn.
Dù không thể giúp Mộ Vân Tưởng thoát khỏi bể khổ, nhưng hôm nay cô phải đi trường dạy võ nhà họ Lưu một bài học để dập tắt oai phong của Tiêu Diễn.
Trong cuộc chiến dư luận lần này, cô không thể bị người khác bạo lực mạng một cách không công được.
Nhiều người cho rằng sau khi làm rõ việc này là kết thúc, nhưng đối với cô, mọi chuyện vẫn chưa kết thúc.