Mục lục
Một thai bốn bảo, mommy bà trùm cưng chiều vô đối - Thẩm Vị Ương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“A… A Cẩn, bây giờ anh đang ở đâu? Anh… Anh có thể đến cứu em không? Em bị Cổ Văn Chu tưởng nhầm là Thẩm Vị Ương nên bắt đi rồi, em vô tội. Anh cứu em đi, anh

cứu em được không?”

“Chẳng phải cô là Thẩm Vị Ương à? Chẳng phải cô vẫn luôn muốn thay thế thân phận của Vị Ương đấy thôi? Sao hả? Bây giờ đúng như cô mong muốn rồi thì cô lại không muốn nữa hả?”

Lãnh Hoài Cẩn cười mỉa mai, anh nói xong bèn cúp máy, sau đó nói với Thẩm Vị Ương: “Cô ta bị Cổ Văn Chu bắt rồi.”

Thẩm Vị Ương hơi nhướng mày, chờ quyết định của anh.

Lãnh Hoài Cẩn cười lạnh: “Đáng đời cô ta, anh định mặc kệ cô ta, chúng ta cứ đến nước Y thôi.”

Nếu không phải cô ta chơi trò ngáng chân cướp thân phận của Vị Ương thì bây giờ bọn họ đã tổ chức hôn lễ xong rồi, làm sao lại rơi vào tình huống quỷ dị như thế

này?

Một giọt nước mắt, một hạt châu. Hai người họ vốn đang êm đẹp, chỉ vì suy nghĩ sai lầm của Thân Khiết và Diệp Phù Tô mà trở thành thế này. Anh không tự tay giết

chết Thân Khiết đã rất đàn ông rồi.

Thẩm Vị Ương cũng cảm thấy đáng đời, cũng không nghĩ đến việc cứu Thân Khiết.

Nếu cô ta không cướp thân phận của cô, biết thân biết phận làm diễn viên như trước đây thì bây giờ cũng không đến mức trở thành bia đồ đạn.

Cô ta ôm tham vọng mà mình không nên có thì cũng nên trả giá cho lòng tham của mình.

Nhưng cô không hiểu tại sao cô lại phải đến nước Y.

“Tại sao phải đến nước Y, không tiếp tục đi tìm bọn Cố Văn Chu à?”

Lãnh Hoài Cẩn đáp: “Trước kia nhà họ Diệp là người nước A. Tổ tiên thích nghiên cứu mấy đồ vật lộn xộn khá huyền học, vốn rất nổi danh ở nước này, chẳng qua không biết tại sao họ lại đột nhiên đến nước Y. Sau này ông bà cũng định cư luôn ở đó.”

Thẩm Vị Ương hỏi: “Anh nghi ngờ tổ tiên nhà họ Diệp có liên quan đến đá Long Tích à?”

Lãnh Hoài Cẩn gật đầu: “Lúc ở trên thuyền, có thể nhìn ra địa vị của Cổ Văn Chu trong số những người đó không thấp. Kể cả lúc trước khi Cố Trường Đình lãnh đạo, bây giờ Cổ Trường Đình không có ở đây, những người kia vẫn nghe lời Cố Văn Chu như trước. Chỉ có thể nói rằng bây giờ Cố Văn Chu vẫn rất có bối cảnh. Có lẽ em không biết, nhà họ Cố có quan hệ thống gia với nhà họ Diệp, mẹ Cố Trường Đình tên là Diệp Thiến, là cô cả dòng chính nhà họ Diệp, cũng là cô ruột của Diệp Phù Tô.”

Thẩm Vị Ương sửng sốt: “Nhà họ Diệp và nhà họ Cố còn có quan hệ này à? Sao em lại không nghe nói nhỉ?”

Trước kia cô và Cố Trường Đình ở nước Y một thời gian, tuy rằng không hiểu rõ chuyện của nhà họ Cố ở nước này lắm, nhưng nếu nhà hai nhà này có quan hệ thông gia,

chắc chắn cô sẽ biết một chút.

Lãnh Hoài Cẩn: “Lúc Diệp Thiến sinh Cố Vãn Chu thì khó sinh qua đời. Lúc gả đến nhà họ Cố cũng đã cắt đứt không còn quan hệ với nhà họ Diệp. Người đi trà lạnh, em

không biết cũng là bình thường. Nhưng trên phương diện làm ăn qua lại, Cố Trường Đình và Diệp Phù Tô ở thế hệ này lại khá thân thiết với nhau. Diệp Phù Tô cũng đã ngầm giúp đỡ Cố Trường Đình và Úc Nam Đình nhiều lần.”

“Hơn nữa trước kia Diệp Phù Tô còn bị cựu thần Phù Tô của thế giới kia khống chế. Chắc không ai rõ chuyện đá Long Tích hơn anh ta, vậy thì mọi chuyện trở nên thú vị

hơn rồi!”

Lần này Thẩm Vị Ương đã hiểu, cô vội vàng muốn thu dọn hành lý đất nước Y: “Vậy chúng ta đến đất nước Y trước đi.”

Lãnh Hoài Cẩn giữ cổ tay đang muốn thu dọn hành lý của cô, anh bật cười: “Đừng sốt ruột, em quên bây giờ chúng ta vẫn chưa mua được vé máy bay à? Hơn nữa còn là ra nước ngoài, nhất định bây giờ Lục Vân Sâm đang theo dõi chúng ta sát sao.”

Bấy giờ Thẩm Vị Ương mới nhớ ra chuyện này, cô hơi uể oải.

Lãnh Hoài Cẩn ôm eo cô, nhỏ giọng an ủi: “Vị Ương, em không cần sốt ruột. Anh không yếu đuối thế đâu, sẽ không sao hết. Anh đồng ý với em, sẽ không bao giờ rời xa

em nữa.”

“Đây là anh nói đấy nhé!” Vừa nghĩ tới việc anh định âm thầm hy sinh vì cô, cô lập tức hoảng sợ: “Lãnh Hoài Cẩn, sau này không được tự ý quyết định, giấu giếm em. Em không thích, anh cho đó là vì tốt cho em nhưng em lại không chấp nhận được.”

“Nếu như lần này không có Sở Tích, anh có nghĩ tới việc nếu như anh không có ở đây, em phải sống thế nào đây?”

Lãnh Hoài Cẩn nhẹ nhàng vuốt mu bàn tay cô, anh khẽ nghiêng đầu nhìn gương mặt tức giận của cô, không khỏi bật cười: “Giận rồi à?”

Thẩm Vị Ương giận dỗi: “Chẳng lẽ em không nên giận ư? Anh gạt em chuyện lớn như vậy, anh si tình không hối hận. Vậy anh có nghĩ tới việc em nên làm gì không?” “Được rồi, anh sai rồi, anh thật sự đã biết sai. Vợ tha thứ cho anh được không?” Anh ôm cô lắc nhẹ rồi dỗ dành như đang nũng nịu: “Sẽ không có sau này, sau này chúng ta có chuyện gì thì cũng phải cùng nhau đối mặt.”

Thẩm Vị Ương nắm bàn tay to của anh, cô xoay người ôm anh: “A Cẩn, sau này có việc gì, chúng ta cũng phải cùng nhau đối mặt. Em tin rằng mọi chuyện sẽ ổn thôi, chờ sau khi phá hủy đá Long Tích, chúng ta sẽ về Đế Đô. Mặc kệ bọn nhỏ có tin và chấp nhận hay không, em cũng không muốn rời xa mọi người nữa.”

Trước đây cô không dám trở về, không dám nhận bọn họ là vì thời gian của cô không nhiều lắm. Cô không muốn sau khi họ chấp nhận việc cô đổi xác rồi lại phải đối diện với sự tàn khốc rằng cô sắp rời khỏi thế giới này.

Bây giờ chỉ cần phá hủy đá Long Tích là cô có thể ở bên A Cẩn lâu dài. Dù thế nào cô cũng phải trở về, quay lại cuộc sống vốn thuộc về mình.

Khi Thân Khiết được đưa đến chỗ Cổ Văn Chu, cô ta đã bị đánh đến mức thương tích đầy mình, trên người không có chỗ nào lành lặn cả.

Cổ Văn Chu kêu người đổ chậu nước muối lên người cô ta, cô ta giật mình tỉnh lại từ trong hôn mê vì cơn đau dữ dội.

“Cô Thẩm, từ khi chia tay đến giờ, cô vẫn khỏe chứ?”

Nhìn “Thẩm Vị Ương” chằng chịt vết thương, Cố Văn Chu chỉ cảm thấy trong lòng vô cùng thoải mái.

Nếu không phải vì người phụ nữ này, Trường Đình cũng sẽ không chết.

“Khụ khụ khụ, cô… Cô là Cổ Văn Chu?”

Thân Khiết cố nén đau đớn trên người, ngẩng đầu yếu ớt hỏi Cố Vấn Chu.

Cổ Văn Chu sửng sốt, sau đó cười mỉa mai: “Cô Thẩm đúng là quý nhân bận việc hay quên. Sao hả? Sau khi anh trai tôi chết, cô Thẩm đau lòng quá mức nên quên hết tất cả những người có liên quan đến anh ấy rồi à?”

Lúc này Thân Khiết chỉ muốn sống sót, hoàn toàn không quan tâm đến tôn nghiêm gì cả. Cô ta hốt hoảng bò đến bên chân cô gái này, ngẩng đầu đau khổ cầu xin: “Cô Cố, cô Cổ, mặc kệ cô có tin hay không. Tôi thật sự không phải là Thẩm Vị Ương. Tôi thật sự không phải cô ta, bây giờ Thẩm Vị Ương là Diệp Chiêu Chiêu, là Diệp Chiêu Chiêu!

Lãnh Hoài Cẩn vì cô ta mà ly hôn với tôi, cô còn không tin cô ta mới là Thẩm Vị Ương ư?”

“Cô đang nói cái quái gì vậy?” Cố Vấn Chu chán ghét đá cô ta văng ra xa, nhìn người phụ nữ trước mắt hoàn toàn khác với trước kia, thế mà lại giống như con chó vẫy đuôi cầu xin cô ấy, trong lòng cực kỳ ghê tởm: “Mấy người cho cô ta dùng số 86 rồi à?”

Cô ta hỏi Mặt Seo vẫn luôn đi theo sau mình.

Mặt Sẹo lắc đầu: “Không có, chúng tôi chỉ làm theo lời cô dặn. Mỗi ngày đều đánh cô ta bằng roi da tẩm nước muối, không dùng bất kỳ loại thuốc nào.”

Thế sao cô ta lại ra nông nỗi này?

Cố Vấn Chu nhìn Thẩm Vị Ương trước mắt, cảm thấy vô cùng xa lạ.

Thẩm Vị Ương không phải là người nhu nhược, vì muốn sống mà quỳ xuống cầu xin cô ta như thế.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK