Mục lục
Một thai bốn bảo, mommy bà trùm cưng chiều vô đối - Thẩm Vị Ương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Vị Ương! Tiêu Diễn, dừng tay lại!”

Lúc Lãnh Diệp và Lãnh Hoan được người làm trong biệt thự của Lãnh Hoài Cẩn gọi đến, họ thấy Lãnh Hoài Cẩn nằm trong vũng máu, còn Tiêu Diễn đang ra tay với Thẩm Vị Ương.

Lãnh Diệp hô lên, Thẩm Vị Ương nhân lúc Tiêu Diễn bị phân tâm dùng báng súng đập thẳng vào sau lưng của Tiêu Diễn.

Tiêu Diễn bị buộc phải quỳ một gối xuống đất.

Lúc này Thẩm Vị Ương mới dừng tay lại, nhìn Lãnh Diệp và Lãnh Hoan: “Lãnh Hoài Cẩn bị thương, mau đưa anh ta đi bệnh viện.”

Lãnh Hoan lập tức dẫn người tới để nâng Lãnh Hoài Cẩn ra ngoài, còn Lãnh Diệp che trước mặt của Thẩm Vị Ương và nhìn Tiêu Diễn một cách lạnh lùng: “Tổng giám đốc Tiêu, anh có ý gì đây?”

Tiêu Diễn từ từ đứng dậy từ dưới đất, anh ta lau vết máu bên khóe miệng rồi nhìn Thẩm Vị Ương với vẻ hứng thú cười khẩy: “Tôi từng cảm thấy kỳ lạ, vì sao Lãnh Hoài Cẩn lại cưới cô làm vợ. Giờ thì tôi đã hiểu.”

“Anh hiểu gì?”

Bây giờ Thẩm Vị Ương rất cảnh giác với mỗi câu nói của Tiêu Diễn.

Còn Tiêu Diễn không hổ là Tiêu Diễn, lúc này lại châm một kíp nổ khác.

“Chắc cô còn thiếu một đoạn ký ức, sau khi cô tìm lại được thì sẽ biết thôi.”

Thiếu một đoạn ký ức.

Trong lòng của Thẩm Vị Ương hơi hồi hộp.

Cô còn thiếu một đoạn ký ức nào nữa, nhưng cô đã nhớ mấy chuyện ngày xưa hết rồi mà.

Tiêu Diễn: “Có quan hệ với Ám Dạ, chắc trước kia cô là…”

“Tổng giám đốc Tiêu, mời ngài về trước đi. Đợi anh Cẩn tỉnh lại, chúng tôi sẽ tự mình tính sổ với anh về chuyện xảy ra ngày hôm nay.”

Lãnh Diệp ngắt lời Tiêu Diễn một cách lạnh lùng lúc anh ta đang định nói gì tiếp.

Tiêu Diễn nhìn vẻ mặt căng thẳng của Lãnh Diệp, anh ta nhún vai với vẻ bất đắc dĩ: “Được rồi, tôi đợi mấy người tới tính sổ đấy. Còn ả đàn bà này, sau khi Lãnh Hoài Cẩn

tỉnh lại thì nói cho anh ta biết rằng nếu anh ta không thể đưa Mộ Vân Tưởng về cho tôi, tôi sẽ lấy mạng ả đàn bà này, đồng thời cho anh ta thời hạn một tháng kể từ hôm nay.

“Tất nhiên, nếu anh ta không sống nổi thì con đàn bà này càng không có đường sống.”

Lãnh Diệp nhìn anh ta với vẻ chứa đầy sự thù địch: “Tổng giám đốc Tiêu mau rời khỏi nơi này đi. Lát nữa bà cụ tới, anh sẽ không thể rời đi được đâu.”

Đã xảy ra chuyện như vậy thì tốt nhất không nên quấy rầy đến bà cụ, nhưng do vừa rồi người làm bị sợ hãi nên đã chạy tới nhà chính của bà cụ và thông báo chuyện Lãnh Hoài Cẩn bị thương.

“Chị dâu, chị rời khỏi nơi này trước đi, lát nữa bà nội sẽ tới.”

Sau khi Tiêu Diễn rời đi, Lãnh Diệp lập tức nghĩ đến việc bảo Thẩm Vị Ương nhanh chóng rời đi.

Nhưng vừa mới nói lời này xong, bà cụ đã đi vào với vẻ mặt lạnh lẽo: “Lãnh Diệp, cháu muốn bao che cho người phụ nữ này à?”

Vẻ mặt của Lãnh Diệp cứng đờ: “Bà nội, nếu anh Cẩn bị thương vì cứu Vị Ương, vậy chứng tỏ rằng Vị Ương rất quan trọng trong lòng anh ấy. Bà không thể …”

“Đưa cô ta vào địa lao của nhà họ Lãnh.”

Không đợi Lãnh Diệp nói xong, bà cụ Lãnh đã ra lệnh cho mấy người đàn ông mặc áo đen đứng sau lưng.

Mấy người đàn ông mặc áo đen đó lập tức đi tới định khống chế Thẩm Vị Ương.

Nhưng bất ngờ là Thẩm Vị Ương lại không đánh trả mà chỉ im lặng đứng đó và bó tay chịu trói.

Ánh mắt của cô tan rã, dường như đang có mối băn khoăn gì đó.

Lãnh Diệp nhìn cô với vẻ lo lắng: “Vị Ương, chị, vì sao chị …”

“Lãnh Diệp.” Thẩm Vị Ương nhìn anh ta một cách nghiêm túc: “Lãnh Hoài Cẩn có một người anh trai song sinh phải không?”

Tuy cô tiếp xúc với Lãnh Diệp không nhiều lắm, nhưng cô biết Lãnh Diệp là một người rất tốt. Anh ta là một người bình thường trong số những người đàn ông mà cô quen biết.

Nếu anh ta cũng thừa nhận mấy lời nói kia của Tiêu Diễn, vậy những gì Tiêu Diễn nói đúng là sự thật.

Đến lúc đó cô không biết mình sẽ phải chịu đựng như thế nào, nhưng giờ cô chỉ muốn một câu trả lời.

“Tiêu Diễn nói rằng người hại tôi bị tai nạn xe cộ vào năm đó là Lãnh Hoài Sân, người có con với Hà Sở cũng là Lãnh Hoài Sân, người quậy quá tiệc sinh nhật của bà cụ cũng là anh ta. Có phải mọi chuyện là như vậy không?”

Nếu cô đã khôi phục trí nhớ thì Lãnh Diệp cũng không giấu cô nữa mà thừa nhận một cách thẳng thắn: “Phải. Sai lầm lớn nhất của anh Cẩn là lựa chọn đứa bé chưa được sinh ra kia, bỏ rơi chị.”

“Nhưng Vị Ương, khi ấy anh Cẩn không biết chị đang mang thai. Vả lại sao anh ấy có thể không nóng lòng khi đứa bé trong bụng của Hà Sở xảy ra chuyện cơ chứ? Nó là dòng máu còn lại của anh trai anh Cẩn mà, cho dù cô ta có tự mình té ngã hay bị chị đẩy đi chăng nữa.”

“Có lẽ nói vậy không công bằng với chị, nhưng mà đứa trẻ có chuyện trước với lại lúc đó chị còn rất an toàn. Chẳng phải việc anh Cẩn đi cứu đứa bé trước là phản ứng bình thường à? Cho dù chị hận Hà Sở nhưng chị cũng sẽ không hờ hững nhìn sinh mạng vô tội đó chết đi.”

Đúng.

Về mặt lý trí, những gì mà Lãnh Diệp nói rất có lý.

Nếu cô tức giận hay thù hận thì trông cô có vẻ rất không thấu tình đạt lý*.

vậy.

*Thoả đáng cả về lí lẽ lẫn tình cảm (hợp với lẽ phải, thuận với lòng người).

Vậy nên cô đáng bị chịu oan ức sao?

Thẩm Vị Ương không nói gì, chỉ nắm chặt tay và im lặng đi tới cửa.

Các vệ sĩ mặc đồ den do bà cụ dẫn tới định cản cô lại, nhưng đều bị cô đánh ngã xuống đất hết.

“Nói cho Lãnh Hoài Cẩn rằng nếu anh ta chết thì tôi dẫn đứa bé rời khỏi nước A, càng đừng nói tới việc sẽ đốt vàng mã cho anh ta.”

Một giây trước cô còn dứt khoát giải quyết vài người vệ sĩ nhưng lúc rời khỏi cổng lớn của biệt thự, cơ thể của cô hơi lắc lư như thể một cơn gió là có thể thổi bay cô

Bà cụ Lãnh tức giận đến mức dậm gậy chống xuống đất và trừng mắt nhìn Lãnh Diệp với vẻ giận dữ: “Cô ta lại dám nguyền rủa A Cẩn chết. Lãnh Diệp, cháu còn không mau tống người phụ nữ này vào ngục giam đi!”

Bà không tin người phụ nữ này có thể đánh thắng được cháu trai của bà.

Nhưng Lãnh Diệp không có cản cô rời đi mà chỉ ngơ ngác nhìn bóng dáng của cô và nói thì thào: “Cô ấy muốn anh Cẩn sống sót hơn bất kỳ ai.”

“Vị Ương, Vị Ương, em sao thế?”

Lúc Lục Vân Sâm ra mở cửa, anh ta phải hết hồn khi thấy vẻ đờ đẫn trên mặt của Thẩm Vị Ương khi cô trở lại nhà họ Lục trong cơn mưa tầm tã.

“Anh.”

Thẩm Vị Ương ôm anh ta và khóc lóc như một đứa trẻ bất lực.

“Em làm sai chuyện rồi, anh giúp em với được không.”

“Hoan Hoan, em đi xả nước ấm cho Vị Ương tắm rửa đi.” Lục Vân Sâm bảo Mộ Thanh Hoan chuẩn bị nước ấm để tắm rửa, sau đó vỗ nhẹ vào lưng cô an ủi: “Không vội, có việc gì cứ từ từ nói, anh sẽ giúp em.”

Cô.

Anh ta vô cùng thương tiếc đối với người em gái thất lạc và tìm lại được này.

Anh ta không thể giúp gì được cho cô trong bốn năm khó khăn nhất kia. Nhưng giờ cô đã về nhà họ Lục, đương nhiên nhà họ Lục sẽ là chỗ dựa vững chắc nhất của

“Uống ít canh gừng cho ấm.”

Lục Vân Sâm dùng khăn lông khô để lau tóc cho Thẩm Vị Ương, còn Mộ Thanh Hoan bưng một chén canh gừng nóng hổi tới cho cô.

Trong lòng của Thẩm Vị Ương càng thêm đau xót khi được người bạn thân nhất và người anh thân nhất chăm sóc.

Cô thấy ấm lòng và cảm động khi Lục Vân Sâm và Mộ Thanh Hoan chăm sóc cô như bây giờ. Nhưng Lãnh Hoài Cẩn luôn chăm sóc cô cẩn thận và tỉ mỉ, còn cô lại luôn

bị mắc kẹt trong sự thù hận buồn cười đó và hoàn toàn không nhận ra được việc người đàn ông này vâng lời một người phụ nữ răm rắp là rất hiếm thấy.

Bởi vì có được quá dễ dàng, cô chỉ cần cười hai cái, người đàn ông kia sẽ vui vẻ đi theo phục vụ cô nên cô xem thường anh. Anh vốn là một người có tính cách hờ hững, nếu không phải vì yêu thì anh hoàn toàn sẽ không chăm sóc một người phụ nữ cẩn thận và chu đáo đến vậy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK