Mục lục
Một thai bốn bảo, mommy bà trùm cưng chiều vô đối - Thẩm Vị Ương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Con gái con nứa, sao mặt lại bị thành ra thế này?”

*c dẫn Điền Tiểu Hòa đến phòng y tế, y tá trực ở đây sợ hết hồn.

Điền Tiểu Hòa lúng túng cúi đầu, không chịu nói.

Thẩm Vị Ương nói: “Chị tìm ít thuốc cho cô ấy đi, ở đây lạnh như thế, để vết nứt da càng lâu sẽ không tốt.”

Y tá Tiểu Lý gật đầu, đi đến tủ thuốc tìm một chút, sau đó lấy ra hai ba bình nhỏ để xử lý vết thương cho Điền Tiểu Hòa.

Mặc dù rất đau, nhưng Điền Tiểu Hòa không muốn khiến Thẩm Vị Ương lo lắng nên đã cố gắng kìm nén nước mắt không cho rơi xuống.

Thẩm Vị Ương thở dài nói: “Có đau thì cứ nói ra, không phải chịu đựng càng khó chịu hơn sao?”

Điền Tiểu Hòa vừa nghe thấy thế thì nước mắt lăn dài trên má, nhưng vẫn cắn răng chịu đựng.

Y tá Tiểu Lý thấy vậy cũng có chút đau lòng: “Đã xảy ra mâu thuẫn với bạn cùng phòng sao?”

Đương nhiên Điền Tiểu Hòa sẽ không lên tiếng, cô ấy lại nhìn Thẩm Vị Ương.

Thẩm Vị Ương có chút đề phòng, không biết có nên nói hay không.

Cô cũng mới gặp y tá này một lần trong hôm nay vì bị thương, không biết tại Ám Dạ này cô ấy còn có thân phận nào khác ngoài y tá không.

Tội đánh nhau trong ký túc xá có thể lớn có thể nhỏ mà tối nay cô cũng đã dạy dỗ Tùy Tố rồi.

Trong tình huống như vậy, nếu Mộ Dung Văn Dư tính toán chuyện đánh nhau thì cô và Tùy Tổ đều không thể không liên quan.

Dù sao Tùy Tố cũng là cô chủ nhà họ Tùy, còn cô quá lắm cũng là một cô cháu gái rơi rớt ở ngoài của nhà họ Lục. Nhà họ Lục và nhà họ Lãnh dường rất không hợp nhau, Lãnh Hoài Sân cũng đã nói nếu cô muốn tới Ám Dạ thì phải phân rõ giới hạn với nhà họ Lục.

Đến lúc đó cô càng chịu khổ hơn nữa…

“Được rồi, tôi chỉ thuận miệng hỏi một chút, nếu như cô không muốn nói thì không cần nói.”

Tiểu Lý nhìn dáng vẻ cô gái nhỏ phòng bị như vậy thì nhịn cười không được, tiện thể còn nói thêm một câu.

“Cô yên tâm, tôi kín miệng lắm.”

Bị cô ấy trêu chọc như vậy, Thẩm Vị Ương có chút ngượng ngùng: “Xin lỗi, đã làm phiền chị rồi.”

Tiểu Lý vừa giúp Điền Tiểu Hòa dán băng gạc vừa nói: “Thực ra xảy ra mâu thuẫn cũng rất bình thường, đám con trai còn ác liệt hơn cơ. Trước đây, cứ vài ngày là có một

người bệnh đến đây vì đánh nhau. Chỉ là cảm xúc của con trai đến nhanh đi cũng nhanh, nếu các cô gái có bất mãn gì thì cũng công khai giải quyết thì hơn.”

Những lời nói này thật ra cũng không sai.

So với việc bị Tùy Tố dùng những thủ đoạn khó chịu để giải quyết, thì đánh nhau một trận thoải mái để giải quyết vấn đề mới là tốt.

Thẩm Vị Ương nắm chặt nắm đấm.

Chỉ hy vọng sau tối nay Tùy Tố có thể rút ra được bài học, nếu như sau này còn trêu chọc cô thì cô sẽ không bỏ qua cho cô ta.

Tiểu Lý cũng rất biết cách nói chuyện, sau khi nói xong phát hiện lời nói này của mình có chút cứng nhắc thì lại nói thêm một câu: “Nhưng đúng là thế mà, con trai chỉ được cái thể lực còn trí tuệ thì chưa chắc, còn con gái thì thông minh nhưng lại không có thể lực. Tất cả mọi người ở Ám Dạ sau này còn là chiến hữu của nhau, cho nên nhất định phải phối hợp nhiều với nhau mới tốt.”

Tiểu Lý nói chuyện rất thoải mái.

Tâm trạng của Thẩm Vị Ương đã thả lỏng một chút, bớt cảnh giác với cô ấy hơn, thậm chí còn đánh liều hỏi cô ấy một câu: “Chị Tiểu Lý, đêm nay tôi và Tiểu Hòa có thể ngủ ở đây một đêm không?”

Chăn của cô đã bị ướt nên không thể ngủ, hơn nữa trong phòng y tế vẫn có điều hòa ấm áp. Cô lại không phải người ngu ngốc, đương nhiên cũng không thể ở bên

ngoài cả một đêm.

Tiểu Lý có chút khó khăn: “Điều này e rằng không được đâu, lát nữa cậu ba sẽ qua thay thuốc, trừ khi bị thương nặng không thể xuống giường, bằng không nếu cậu ấy phát hiện các cô chiếm một giường ở đây đoán chừng sẽ tức giận.”

đó.

Ở đây chỉ là một phòng y tế nhỏ, chỉ có người ở đây mới có thể ngủ. Phòng khám thì ở xa hơn nơi này, chỉ có người trọng thương cần phải nằm viện mới có thể qua

Lãnh Hoài Cẩn muốn tới đây sao?

Tâm trạng Thẩm Vị Ương trở nên kích động, vừa có chút vui vẻ vừa có chút thẹn thùng.

Nếu như đêm nay cô dùng cớ chăn bị ướt mà đi theo anh, có phải có thể cải thiện tình cảm giữa hai người không?

Nhưng chủ động đến ở cùng với anh thì cũng không tốt lắm.

Anh có cảm thấy bản thân mình rụt rè quá không?

Anh thích rụt rè hay không rụt rè? Trông anh rất rụt rè, nếu như cô cũng rụt rè thì cả đời này bọn họ sẽ không có tia lửa nào lóe lên.

Cô đến đây ngoại trừ cảm thấy Ám Dạ thích hợp với cô, thì điều quan trọng hơn là cô muốn theo đuổi Lãnh Hoài Cẩn.

Rụt rè lúc này để làm gì?

“Cô Thẩm, cô Thẩm, cô làm sao thế?”

Tiểu Lý khó xử nhìn Thẩm Vị Ương, còn có chút ngượng ngùng.

Theo lý thuyết thì nếu như ký túc xá không tiện ở, trong phòng nhân viên y tế cũng không có người thì cô ấy có thể giúp đỡ bọn họ.

Thế nhưng một lát nữa Lãnh Hoài Cẩn sẽ tới, nếu như bị Lãnh Hoài Cẩn phát hiện, thì không chừng không chỉ có cô ấy xui xẻo mà đoán chừng cũng không thể che giấu

chuyện mâu thuẫn ầm ĩ ở ký túc xá bọn họ.

Có một số việc có thể làm ngơ trước khi đưa lên bàn phán xử, nhưng khi bị phát hiện ra cũng nhất định sẽ trở thành tấm gương xấu, thậm chí là bị giết gà dọa khỉ.

“Chị Tiểu Lý, chị nói cho tôi biết phải xử lý vết thương như thế nào. Tôi sẽ đi thẳng qua chỗ cậu ba để tìm anh ấy.”

Thẩm Vị Ương cắn răng, vẫn quyết định chủ động xuất kích.

Đợi đến lúc chính thức bắt đầu huấn luyện, cô không biết mình có còn sức lực đi dây dưa với Lãnh Hoài Cẩn hay không. Bây giờ cô nhất định phải thể hiện sự tồn tại

của cô trước mặt anh nhiều hơn, không thể để anh quên mất mình.

Tiểu Lý nghe thấy đề nghị này của Thẩm Vị Ương thì giật mình.

Cô ấy thật không ngờ cô nhất này lại lớn gan lớn mật như thế.

“Cô, cô không sợ cậu ba sao?”

Cô ấy làm y tá ở đây nhiều năm như vậy, cô ấy cũng giúp đỡ vào những lúc Lãnh Hoài Cẩn bị thương rất nhiều, nhưng đến bây giờ cô ấy vẫn rất sợ anh.

Đôi mắt Thẩm Vị Ương sáng ngời: “Anh ấy có gì phải sợ, hơn nữa chị Tiểu Lý, tôi cho chị biết một bí mật này.”

Cô thần bí tiến đến bên cạnh y tá Tiểu Lý và nói: “Tôi không chỉ không sợ anh ấy, mà tôi còn rất thích anh ấy đấy, đặc biệt là muốn theo đuổi anh ấy.” “Chị Tiểu Lý, chị cũng cho tôi một cơ hội đi. Sáng ngày mai tôi đã phải huấn luyện, không biết còn có thể sống sót để nhìn thấy anh ấy hay không.”

Cô tủi thân, đôi mắt long lanh cùng với khuôn mặt khẩn cầu.

Buổi chiều, lúc Thẩm Vị Ương bị va đầu, chính là Tiểu Lý băng bó cho cô, sau đó Lãnh Hoài Cẩn cũng sang đây thăm Thẩm Vị Ương, cô ấy mới biết chuyện.

Cô ấy cũng đã suy đoán mối quan hệ giữa Thẩm Vị Ương và Lãnh Hoài Cẩn không bình thường.

Lãnh Hoài Cẩn quả thật rất được nhiều người yêu thích.

Mặc dù tính tình không tốt, lạnh lùng giống như núi băng, nhưng chỉ với gương mặt đó cũng đủ khiến các cô gái điên cuồng.

“Vậy, vậy cô cẩn thận một chút, nếu như cậu ba nổi giận thì cô phải nhanh chóng cho tôi biết.”

Tiểu Lý vẫn không chịu đựng được trước một cô gái xinh đẹp như vậy làm nũng với cô ấy nên đã đồng ý với cô.

Thẩm Vị Ương vui vẻ gật đầu, còn tiến lên ôm cô ấy: “Cảm ơn chị Tiểu Lý, vậy đêm nay bạn của tôi ở lại nơi này của chị. Chị dạy tôi cách bôi thuốc thế nào đi, tôi đi tìm

cậu ba”

Bên trong đôi mắt đẹp sáng ngời của cô không giấu được sự yêu thích của mình đối với Lãnh Hoài Cẩn.

Tiểu Lý nhìn thấy thế thì không thể không thầm thở dài.

Rất nhiều năm trước, Khương Khương cũng như thế này, nhưng mà cố gắng mấy năm cũng không có được cậu ba.

Cô nhóc này còn quá trẻ, vẫn còn cho rằng có dũng khí trong tình yêu là đã đủ rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK