Mục lục
Một thai bốn bảo, mommy bà trùm cưng chiều vô đối - Thẩm Vị Ương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngày hôm sau khi rời giường, Thẩm Vị Ương vừa mở mắt ra đã thấy một đàn ông nào đó ôm chặt cô, trông như một chú cún nhỏ.

ệ An họ đều có phòng ngủ riêng, chỉ có chiến tranh lạnh hoặc là lúc anh cần bôi thuốc mới đến phòng riêng.

Tối hôm qua sau khi ăn cơm xong quả thật anh đã về phòng ngủ, không ngờ nửa đêm lại tự mò tới.

Nhìn người đàn ông chỉ có lúc ngủ mới có chút gì đó ngây thơ, vô tội, Thẩm Vị Ương không nhịn được mà nở nụ cười.

Tại sao lại đáng yêu vậy chứ?

Cô không kìm được lòng mà véo má anh.

Nhưng vừa mới véo một cái, anh đã từ từ mở mắt ra, vẻ mặt khó chịu nhìn cô.

Thay vì nói khó chịu, chi bằng nói là xấu hổ sau khi bị bắt quả tang nên chỉ có thể dùng vẻ mặt này để che dấu.

“Anh đi nấu cơm.”

Anh vung tay đẩy cô ra rồi xuống giường nấu ăn.

Thẩm Vị Ương nhìn bàn tay trống rỗng, bất mãn lẩm bẩm một câu: “Chả đáng yêu tí nào.”

Sau khi rửa mặt xong đi ra ngoài, Lãnh Hoài Cẩn cũng đã chuẩn bị đồ ăn sáng xong rồi đi rửa mặt.

Cô nghi ngờ anh cố ý tránh cô, bởi vì tuy cô chậm rãi ăn sáng xong nhưng anh vẫn chưa ra ngoài.

“A Cẩn, em ăn xong rồi, anh không ăn sáng sao?”

Cô cũng mặc kệ, trực tiếp mặt dày đi gõ cửa.

Chiến tranh lạnh quá mệt mỏi, dù sao cũng phải có một người nào đó chủ động làm hòa.

“Nếu anh không ăn thì em đi trước, tối nay cũng không về nhé?”

Sau đợt “uy hiếp” nho nhỏ của cô, anh mới im lặng mở cửa, dùng đôi mắt oán thán nhìn cô.

Nhìn anh rất đáng thương, giống như một con mèo nhỏ bị người ta vứt bỏ.

Tim Thẩm Vị Ương khẽ rung động, lại không nhịn được mà vươn tay xoa tóc anh, nhưng bị anh né tránh, khiến tay cô đông cứng giữa không trung.

“Đừng tưởng rằng như vậy có thể dỗ dành anh, anh không dễ dãi đâu.”

Anh hung dữ nhìn cô, tức giận nói, nhưng vẫn rất ngoan ngoãn đi ăn cơm.

Trong lòng cô không khỏi có chút mất mát, lúc định cầm túi đi làm, anh lại mở miệng gọi cô lại: “Chờ đã, anh đi với em.”

Cô sửng sốt, kinh ngạc quay đầu lại nhìn anh.

Lãnh Hoài Cẩn không được tự nhiên xoay đầu đi, lẩm bẩm nói: “Không phải định đi bệnh viện thăm bà già kia sao? Nếu anh không đi, họ bắt nạt em thì sao? Anh không muốn thấy bộ dáng kiêu ngạo của bọn họ, muốn đi chế giễu chút cũng không được sao?”

Lời này nói không được tự nhiên, nhưng Thẩm Vị Ương vẫn nghe ra, Lãnh Hoài Cẩn đang quan tâm cô.

Miệng cứng lòng mềm.

Cô cảm động đồng thời trong lòng cũng rất áy náy. Nhưng lúc muốn mở miệng định nói gì đó, lại bị bộ dáng lạnh lùng kia của anh làm cho im lặng.

Cuối cùng cô đã không thể nói bất cứ điều gì.

Chỉ có thể như vậy trước đã.

Cô thầm thở dài.

Ngoại trừ theo ý anh, cô không biết còn có thể làm thế nào.

Trên đường đến bệnh viện, hai người cũng im lặng không nói gì, lúc cô định ôm cánh tay anh hy vọng thông qua ngôn ngữ cơ thể để tăng thêm độ thân mật của hai người, anh lại âm thầm tránh đi, bộ dáng né còn không kịp.

Cô rất tủi thân, nhưng cô lại lo lắng anh không muốn chạm vào cô, cũng không muốn nói chuyện với cô.

Rốt cuộc tên đàn ông chó má này có ý gì chứ?

Lúc đến bệnh viện, Thẩm Vị Ương đã thầm nổi giận.

Nhưng sau khi vào bệnh viện, anh lại chủ động ngăn cản cô, bắt đầu giả vờ rất thân mật với cô.

Lần này cô không muốn, bất mãn nhìn anh giận dữ nói: “Anh là có ý gì, vừa rồi không phải vẫn tránh em giống như tránh virus sao? Sao bây giờ lại tình nguyện chạm

vào em?”

Lãnh Hoài Cẩn nhìn cô, ánh mắt lãnh đạm: “Diễn trò phải diễn cho tới nơi, đây không phải là mong muốn của em sao?”

Diễn trò cái gì? Cho nên trong lòng anh vẫn không tình nguyện thân mật với cô, hiện giờ như vậy chỉ là tình cảnh ép buộc, là như vậy đúng không?

“A Cẩn, Vị Ương.”

Không đợi cô nổi điên, hai anh em Lãnh Sùng và Lãnh Hạo đã bước đến.

Sắc mặt Lãnh Sùng vẫn ổn, bình thản trước sau như một, nhưng sắc mặt Lãnh Hạo lại xanh mét, một ánh mắt ném lại đây, Thẩm Vị Ương chợt cảm thấy mình sắp bị lửa

giận trong ánh mắt ông ta thiêu thành tro bụi.

“Cháu còn mặt mũi đến đây à? Cháu có biết cháu làm bà nội cháu tức giận thế nào không hả?”

Lãnh Hạo giận dữ trừng mắt nhìn Lãnh Hoài Cẩn nói, nhưng Thẩm Vị Ương biết, ông ta đang chỉ cây dâu mắng cây hòe.

Đối phương là bậc bề trên, mà bà cụ quả thật cũng bị cô làm tức giận.

Thẩm Vị Ương không có ý định phản bác, tạm thời nhẫn nhịn cũng chẳng mất gì.

Nhưng Lãnh Hoài Cẩn không vui, vừa nghe Lãnh Hạo nói như vậy thì lập tức xoay người rời đi: “Nếu chú ba không hoan nghênh bọn cháu thì bọn cháu sẽ đi ngay.”

“A Cẩn, đừng có tùy hứng thế, chủ ba cháu chỉ đang sốt ruột quá thôi, không có ý gì khác.”

Lãnh Sùng gọi anh lại, khuyên anh không nên giận dỗi.

Lúc này Lãnh Hoài Cẩn mới dừng bước, quay đầu lại nhìn Lãnh Hạo.

Lãnh Hạo bị ánh mắt lạnh lùng của anh khiêu khích: “Lãnh Hoài Cẩn, cháu có ý gì, sao lại dám dùng ánh mắt này nhìn chú hả? Có đứa cháu nào nhìn chú hai như vậy

sao?”

Trước kia Lãnh Hoài Cẩn tuy rằng lạnh lùng, nhưng rất lễ phép với bậc bề trên chứ không láo toét như thế này.

Lãnh Hoài Cẩn lại không hề nhún nhường: “Là chủ không khách khí với cháu trước, tại sao cháu phải..”

“Chú ba, chú hai, A Cẩn chỉ là đang rất lo lắng cho bà nội, hiện giờ tâm trạng rất tệ, hy vọng mọi người có thể thông cảm cho anh ấy một chút.”

Thẩm Vị Ương kịp thời hòa giải, sợ hai người phát hiện ra Lãnh Hoài Cẩn có chỗ không ổn.

Nhưng Lãnh Hạo vốn không vừa mắt cô, vừa nghe thấy cô nói chuyện liền nổi giận với cô: “Nơi này chưa tới phiên cô nói chuyện! Cô có bản lĩnh thật đấy nhỉ? Quyến rũ A Cẩn chán chê rồi còn dám xuất hiện ở cửa phòng bệnh của mẹ tôi nữa!”

Lãnh Hoài Cẩn nhanh chóng chắn trước mặt cô, lạnh lùng nhìn Lãnh Hạo: “Chú ba, cháu nể mặt chú, hy vọng chú cũng biết điều.”

Đây là lần đầu tiên Lãnh Hoài Cẩn trực tiếp chống đối ông ta như vậy. Người sinh ra đã ngậm thìa vàng như ông ta làm sao chịu nổi, nên đã lập tức bùng nổ.

Lãnh Sùng giữ chặt ông ta kéo sang một bên: “Được rồi, được rồi, đây là chuyện của vợ chồng chúng nó cùng mẹ, chú tức giận cái gì? Tối qua canh cả đêm, còn chưa ăn cơm, tôi dẫn chú đi ăn cơm.”

“A Cẩn, lát nữa gặp bà nội thì nói chuyện cho tử tế, đừng nóng nảy quá.”

Kéo Lãnh Hạo đi rồi, Lãnh Sùng lại dặn Lãnh Hoài Cẩn mấy câu mới yên tâm rời đi.

Vẻ mặt Lãnh Hoài Cẩn thờ ơ, không có phản ứng gì, buông tay Thẩm Vị Ương ra, lạnh lùng nói: “Ngây người ra đấy làm gì? Không phải em muốn đến thăm người

sao?”

Trong lòng Thẩm Vị Ương thấy chua xót, một là bởi vì sự bảo vệ của anh mà cảm động, còn lại bởi vì sự lạnh lùng của anh mà tủi thân.

Tên đàn ông chó má này đã nghĩ ra một cách mới để tra tấn cô.

“Thẩm Vị Ương, cô còn mặt mũi đến đây nữa hả?”

Lãnh Linh Lung nghe thấy động tĩnh bên ngoài thì đi ra, lúc nhìn thấy Thẩm Vị Ương đã nổi điên lên.

Lãnh Linh Lung cũng không phải trưởng bối, đương nhiên Thẩm Vị Ương sẽ không để cho cô leo lên đầu mình nhảy múa, cô lạnh lùng đối diện với cô ta, hỏi: “Sao vậy, không chào đón sao?”

Lãnh Linh Lung đề phòng nhìn cô, còn có Lãnh Hoài Cẩn bên cạnh cô, tức giận nói: “Các người đã chiếm được thứ các người muốn, giờ lại tới làm cái gì, bỏ đá xuống giếng sao?”

Thẩm Vị Ương cười khẩy: “Có được thứ mình muốn? Cô Lãnh cùng bà cụ Lãnh cảm thấy tôi muốn cái gì? Hay là nói, các người cảm thấy Thẩm Vị Ương tôi thật sự quan tâm cổ phần nhà họ Lãnh các người sao?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK