Mục lục
Một thai bốn bảo, mommy bà trùm cưng chiều vô đối - Thẩm Vị Ương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tay của người đàn ông vừa đụng vào vai của Thẩm Vị Ương liền bị cô dễ dàng bẻ gãy.

Ngay lập tức, trong hành lang chật hẹp vang lên tiếng thét chói tai như heo bị giết của người đàn ông, trên mặt những tên đàn ông còn lại cũng dần dần hiện lên sự sợ hãi.

Chỉ có Thẩm Vị Ương không chút cảm xúc nào tiếp tục vặn chặt cánh tay của người đàn ông, mặt không thay đổi nhìn những tên đàn ông còn lại.

“Bọn mày còn chưa cút sao?”

Âm thanh lạnh lùng vang lên trong không khí, tựa như âm thanh đòi mạng của tử thần.

Những tên đàn ông còn lại liếc mắt nhìn nhau, sau đó lập tức quay đầu bỏ chạy.

Rất nhanh cũng chỉ còn lại người đàn ông đang bị Thẩm Vị Ương vặn cánh tay

“Bà cô của tôi ơi, cầu xin cô, cầu xin cô tha cho tôi đi, tôi đã biết lỗi rồi, tôi thực sự biết lỗi rồi, cầu xin cô tha cho tôi, do tôi có mắt như mù mới xảy ra chuyện như ngày hôm nay, là tôi sai rồi, cầu xin cô bỏ qua cho tôi đi.”

Nhìn thấy những người anh em của mình đều bỏ chạy, rốt cục anh Bưu đã cầu xin cô tha thứ.

Anh ta cầm đầu bọn côn đồ ở nơi này, vào năm mười ba tuổi, anh vì đánh nhau, chém chết một người nên bị bắt vào cục cảnh sát, là một đại ca khét tiếng.

Nhưng bây giờ lại bị cô gái nhỏ yếu ớt khống chế như vậy khiến anh đột nhiên phát hiện mình không có sức chống lại

Cô gái này ra tay vô cùng dứt khoát và mạnh mẽ, nhìn anh bây giờ giống như con cá nằm trên thớt mặc cho người khác chém giết

Lưu Nghiên đúng là hèn hạ, ngay từ đầu anh ta không nên qua đây chọc giận bà cô này, đúng là anh ta đã rước lấy họa rồi.

Thẩm Vị Ương không để ý đến lời cầu xin của anh ta mà dùng chân đá lên một sợi dây thừng không biết bị bỏ đó từ bao giờ, sau đó dùng tay kia bắt lấy, trói anh Bưu

ném ra bên ngoài.

Bỗng nhiên cô buông lỏng sợi dây thừng, anh Bưu còn nghĩ là mình đã được cứu.

Anh vừa định thở phào nhẹ nhõm thì cả người ngã xuống phía trước, sau đó bị Thẩm Vị Ương treo ngược lên ống thép trong hành lang.

Một cơn chóng mặt lan ra khắp đầu, trước mắt anh tối sầm lại, suýt chút nữa là đi gặp ông bà tổ tiên

“Bà cô của tôi ơi, tôi biết lỗi rồi, tôi thực sự biết lỗi rồi.”

Khi đã tỉnh táo lại một chút và thấy rõ được Thẩm Vị Ương thì anh Bưu lập tức khóc lóc cầu xin tha thứ.

Bị trói lộn ngược như vậy, anh có cảm giác mình bị tụ máu não, cơn buồn nôn nhanh chóng ập tới, khả năng sống không qua ngày mai.

Thế nhưng Thẩm Vị Ương không để ý đến anh, sau khi treo anh ta lên thì cô không nói lời nào mà đi vào nhà.

Mặc dù trên cửa đã bị người ta đập phá rất khó coi nhưng may mắn là trong phòng không bị gì, không có ai đi vào.

Ngày mai chắc cô phải tìm Lộ Ôn Châu xin ứng trước tiền đóng phim, sau đó tìm người đến dọn dẹp sơ qua chỗ này, tiện thể quét dọn sạch sẽ trong nhà luôn.

Bởi vì A Cẩn cùng những đứa con của cô nên cô không muốn chết.

Đã mất đi tinh thần can đảm đối diện với nguy hiểm.

Cứ như vậy sống tạm thời trong xó xỉnh này, nhìn anh và những đứa con của cô an toàn, yên bình sống qua ngày là được

Nhân dịp cô còn có thể thấy, có thể nghe, cô muốn nhìn bọn họ nhiều hơn nữa.

“Aaaa!”

Đang chuẩn bị đi ngủ thì đột nhiên cô nghe tiếng phụ nữ thét chói tai ở bên ngoài, hình như không phải chỉ có một người, cô nhanh chóng khoác quần áo rồi xuống

giường, cầm theo con dao gọt trái cây rồi mở cửa ra ngoài, thấy mấy cô gái sợ đến hai chân mềm nhũn.

“Đứng lại!”

Cô gái có lá gan lớn một chút muốn bỏ chạy liền bị cô lạnh lùng quát lên một tiếng, lập tức những người đó sợ đến vẻ mặt tái nhợt, đứng im tại chỗ như cọc gỗ.

Sau khi mở đèn trong hành lang lên, cô nhìn thấy ba cô gái trẻ, tuy là trang điểm đậm nhưng cùng lắm mười mấy tuổi, mặc quần áo học sinh, trong đó có người tay cầm

một con gà rừng mới vừa bị giết chết còn chảy máu đầm đìa, tuy là bỏ trong túi nilon nhưng cô thấy túi nilon vẫn còn nhúc nhích nhẹ, có máu từ bên trong nhỏ ra, chắc là

còn chưa chết.

Nhìn thấy mà giật mình, thế nhưng không ngoài dự đoán của cô, cô đã sớm nghĩ đến.

Cô nhìn cô gái mang theo gà rừng rồi lạnh giọng hỏi: “Trên cửa của tôi bị dính máu đều là do mấy người làm sao?”

Cô bé này còn muốn nói dối, vẻ mặt khó hiểu nhìn cô nói: “Mẫu gì, tôi không biết cô đang nói gì”

“Chát —!”

Đối mặt với con người không biết ăn năn hối lỗi này, Thẩm Vị Ương lạnh lùng tát một cái ở trên mặt cô ta.

Sau khi tát xong, Thẩm Vị Ương tiếp tục bình tĩnh hỏi: “Nếu không phải do các cô làm, vậy thì buổi tối các cô mang theo một con gà chết tới đây làm gì?”

Cô bé này vô duyên vô cớ bị cô tát một cái, lúc này trong mắt tràn đầy căm hận, bị cô hỏi cũng nhìn cô chằm chằm nói: “Tôi không hiểu cô đang nói cái gì, tôi mua con

gà về nhà làm canh gà uống, đúng lúc đi qua cửa nhà cô, ai biết trước cửa nhà cô lại treo một tên nửa chết nửa sống như vậy, suýt chút nữa hù chết tôi và những người bạn

của tôi.”

thời.

“Chát —!”

Thẩm Vị Ương lại tát một cái nữa trên mặt cô ta, cái tát này so với lúc này còn mạnh hơn nhiều, khiến cô ta lập tức ngã đập đầu vào tường, may là bạn của cô đã cô kịp

Thế nhưng Thẩm Vi Ương không định tha cho cô ta dễ dàng như vậy, trực tiếp tiến lên bóp cổ của cô rồi đè cô trên tường, ánh mắt vẫn lạnh lùng như cũ.

“Sức chịu đựng của tôi có giới hạn, cô gái nhỏ, đừng nên ép tôi.”

Thế nhưng cô bé này lại là một người cứng rắn, bị cô đè lên tường như vậy cũng “Thà chết chứ không chịu khuất phục” dùng đôi mắt đã được trang điểm tỉ mỉ kia nhìn cô chằm chằm

“Buông cô ấy ra! A–!”

Một cô bé khác muốn giúp bạn của mình, từ trên tường rút ra dao gọt trái cây mới vừa bị Thẩm Vị Ương ghim vào sau đó đâm về hướng của cô.

Nhưng còn chưa tới gần Thẩm Vị Ương được nửa bước thì lập tức bị Thẩm Vị Ương giơ chân phía sau đá cô ta rớt xuống lầu, khi lăn xuống hơn mười bậc thang, cô bé

vừa rồi mới tự cho là mình thông minh cầm dao gọt trái cây tấn công Thẩm Vị Ương thì giờ đây lại tự đâm vào trên cánh tay của mình, đau đến mức phải kêu rên liên

tục.

Cảnh tượng vừa rồi diễn ra quá nhanh, dường như Thẩm Vị Ương chỉ đơn giản nhấc chân lên một cái liền khiến người bạn của cô ta bị thương nặng như vậy.

Cô gái đang bị Thẩm Vị Ương bóp cổ liền nhìn cô với vẻ sợ hãi.

Một cô bé khác run run nắm chặt tay vịn của cầu thang, cố gắng giảm bớt sự tồn tại của chính mình.

“Có biết người này là ai không?”

Cô gái đang bị Thẩm Vị Ương bóp cổ liền liếc mắt nhìn về phía anh Bưu đang bị treo ngược không còn sức lực nào mà mặt tái nhợt, muốn há miệng nói chuyện nhưng

phát hiện ra âm thanh có chút khàn khàn, nói không ra lời.

Thẩm Vị Ương cười lạnh cho cô ta câu trả lời: “Tên này vừa rồi cũng giống như cô, cũng là vì nghe lời sai khiến của ai mà đến chọc giận tôi, sau đó đã bị tôi chặt đứt

một cánh tay rồi treo ngược ở đó”

“Có biết vì sao tôi còn để lại một cánh tay cho anh ta không?”

Cô dùng ngón tay thon dài nâng cằm của cô bé lên, ý muốn cô ta nhìn thẳng vào mình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK