Mục lục
Một thai bốn bảo, mommy bà trùm cưng chiều vô đối - Thẩm Vị Ương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Cao quá, cái này, cái này sao có thể đi lên được?”

Khi đến vách đá huấn luyện, mọi người nhìn vách núi cao chót vót, ngõ ngàng trợn tròn hai mắt, khó có thể tin được chỉ dựa vào một sợi dây thừng mà có thể trèo lên

vách núi như vậy.

Mộ Dung Văn Dư nghiêm túc nhìn những cô gái đang ngõ ngàng này, nói: “Không có gì là không thể, sự an toàn của mọi người cũng không do chúng tôi quyết định, đến lúc đó chỉ có một sợi dây thừng, nếu như xảy ra vấn đề gì, chỉ có thể trách mọi người học hành không tốt. Bởi vì khi mọi người thực sự đi thực hiện nhiệm vụ, không ai bảo vệ an toàn cho mọi người được, cho nên có ai muốn lùi bước vào lúc này không?”

“Mộ, chị Mộ Dung, em hơi sợ độ cao.”

Một cô gái với khuôn mặt nhợt nhạt đứng dậy, lúc nói chuyện cũng run rẩy, trông thực sự sợ hãi.

“Vậy cô có thể lựa chọn từ bỏ.”

Vẻ mặt Mộ Dung Văn Dư không chút thay đổi nhìn cô ta nói.

“Chúng tôi không thể bởi vì cô sợ độ cao mà từ bỏ nhiệm vụ, cũng không thể vì cứu cô mà thay đổi kế hoạch.”

Sau khi nói xong, cô ta nói sơ qua về một số kỹ năng, nhưng những kỹ năng đó dù lợi hại đến đâu, cũng chẳng thấm vào đâu dưới vách núi cao ngất này.

Vách núi cao như vậy, nếu chẳng may rơi xuống cũng không phải chuyện đùa.

Mọi người đều hơi do dự, khi Mộ Dung Văn Dư giảng cách làm xong, hỏi ai sẽ là người đầu tiên đi lên, nhưng không ai dám đứng ra.

Mộ Dung Văn Dư cũng không nói gì, chỉ nghiêm túc đứng đó chờ đợi.

Loại huấn luyện nguy hiểm đến tính mạng này đòi hỏi sự tự nguyện và can đảm.

Nếu không có điều đó, những gì cô ta nói cũng là dư thừa.

“Để tôi đi.”

Bầu không khí trở nên cực kỳ cứng ngắc và kỳ quái, Thẩm Vị Ương cảm thấy hơi kỳ lạ, không thể nào trong đội không có ai chịu đứng dậy, trong lần huấn luyện trước,

hầu hết mọi người đều rất hăng máu, không thể nào mọi người đều sợ độ cao hết được.

“Vị Ương, hay cậu đợi lát nữa đi.”

Điền Tiểu Hòa cũng cảm thấy bầu không khí bây giờ có chút kỳ lạ, cô ấy không muốn Thẩm Vị Ương là người đầu tiên bước ra.

Thẩm Vị Ương nhìn cô ấy trấn an, sau đó đi đến chân vách núi, nắm lấy sợi dây rủ xuống định bắt đầu.

Khoảnh khắc cô cầm sợi dây, cảm giác kỳ lạ trong lòng cô thậm chí còn nặng nề hơn.

Luôn có một cảm giác rất bất an.

“Đợi đã.”

Khi cô đang cầm sợi dây và định đi lên, Lãnh Hoài Cẩn, người vẫn luôn im lặng, nhưng vẫn khiến người khác khó có thể bỏ qua sự tồn tại của anh đột nhiên lên

tiếng.

“Tôi sẽ làm mẫu một lần.”

Anh bước đến chỗ Thẩm Vị Ương, đoạt lấy sợi dây thừng từ trong tay cô.

Thẩm Vị Ương sửng sốt đôi chút, còn chưa kịp đợi cô nói chuyện, Tùy Tố đã vội vàng đi tới trước mặt Lãnh Hoài Cẩn nói: “Cậu ba, không cần làm mẫu đâu, vừa rồi chị Mộ Dung đã giảng cho bọn em rồi. Hay là để bọn em tự tập luyện đi, sau đó, sau đó anh có thể dựa vào biểu hiện của bọn em để làm mẫu, em nghĩ sẽ có hiệu quả hơn.”

Có phải là Tùy Tố đã gấp gáp quá mức rồi không.

Nhìn thấy dáng vẻ của Tùy Tố, Thẩm Vị Ương cau mày.

Chẳng lẽ sợi dây có vấn đề?

Không phải cô đa nghi, mà sự cố với chiếc cọc gỗ ngày hôm qua đã là một ví dụ cho cô. Bây giờ Tùy Tố thực sự rất ghét cô, việc can thiệp vào sợi dây cũng không phải

là không thể.

Cũng không biết có phải Lãnh Hoài Cẩn đã nhìn ra được Tùy Tố có gì đó không ổn hay không, nghe Tùy Tố nói vậy, anh rất biết lắng nghe, đưa sợi dây vào tay Tùy Tố, nhẹ giọng nói: “Được, vậy thì cô làm mẫu trước đi.”

Vẻ mặt của Tùy Tố trở nên cực kỳ tái nhợt với tốc độ mà mắt thường cũng có thể nhìn thấy: “Em, vừa rồi em chưa tiếp thu hoàn toàn, hay là để Vị Ương làm mẫu trước đi,

để em tiện thể học lại kỹ thuật.”

Đối diện với ánh mắt ngõ ngàng của cô ta, Thẩm Vị Ương chỉ cười khẽ: “Tùy Tố, cô là người tài giỏi và thông minh nhất trong đội chúng ta, nếu cô còn chưa tiếp thu hoàn toàn thì tôi lại càng không được, vẫn nên để cô làm tấm gương sáng cho mọi người thì hơn. Nếu không lát nữa tôi học tập chưa thuần thục, lõ ngã xuống dưới làm mọi

người sợ hãi thì không hay.”

Tùy Tố hận không thể xé nát dáng vẻ cười như không cười ấy của cô.

Nhưng bây giờ Lãnh Hoài Cẩn đang có mặt, vì để giữ ấn tượng tốt trong lòng Lãnh Hoài Cẩn, cô ta chỉ có thể nhẫn nhịn không nổi nóng.

Ánh mắt trêu chọc của Thẩm Vị Ương đảo khắp mặt cô ta, cười khẽ nói: “Không phải cô biết chuyện này có nguy hiểm nên không dám đi lên chứ, chẳng hạn như đột

nhiên leo lên giữa không trung thì sợi dây tự dưng đứt ngoài ý muốn. Nếu như xảy ra chuyện như vậy, đừng nói là không thể tiếp tục tham gia vòng tuyển chọn cuối cùng, muốn giữ tính mạng cũng không dễ dàng gì.”

Quả nhiên, sau khi nghe cô nói xong, vẻ mặt Tùy Tố thay đổi chóng mặt, lo lắng nhìn cô, tức giận nói: “Gì mà ngoài ý muốn chứ, tôi không hiểu cô đang nói cái gì!” Vẻ mặt của Thẩm Vị Ương dần dần tối sầm, lộ ra vẻ mất kiên nhẫn: “Ồ, ra là như vậy, nếu không có gì ngoài ý muốn, vậy cô biểu diễn trước đi. Người giỏi giang như cô Tùy, thích hợp làm gương cho mọi người nhất.”

Tùy Tổ hận không thể xé nát dáng vẻ cực kỳ trà xanh của cô ra.

Lúc này Lãnh Hoài Cẩn cũng nói: “Tùy Tố, vậy cô làm đi, nghe nói thành tích của cô rất tốt, lúc huấn luyện cũng rất có tài năng.”

Cũng không biết Lãnh Hoài Cẩn đang giúp Thẩm Vị Ương hay là thật sự không biết gì hết, nhưng nghe anh khen mình như vậy, trong lòng Tùy Tố thấy ấm áp, rồi lại nghiến răng.

Cô ta đã bị gài bẫy ở đây rồi, nếu còn trì hoãn sẽ bị nghi ngờ.

“Nếu đã như vậy, để em biểu diễn cho mọi người vậy.”

Cô ta nhận lấy sợi dây thừng từ tay Thẩm Vị Ương, khó chịu trừng mắt với cô lúc lướt ngang vai cô.

Thẩm Vị Ương mỉm cười vô tội, còn nhìn cô ta với vẻ mong chờ, nói: “Cô Tùy, cố gắng lên nhé.”

Trong lòng Tùy Tố đang bùng lên ngọn lửa hừng hực muốn xé nát cô, nhưng e ngại sự hiện diện của Lãnh Hoài Cẩn, cô ta phải kìm nén mọi cảm xúc tiêu cực xuống.

“A!”

Cô ta vừa nắm sợi dây leo lên được hai bước, kết quả dây bị đứt, cô ta hoảng sợ hét lên rồi ngã lăn ra đất, vẻ mặt tái mét.

Thẩm Vị Ương: “.”

Còn có thể diễn giả hơn được không?

Tôi có thể thấy rõ ràng, cô cố tình ra sức kéo sợi dây xuống đấy.

Nếu như không biết trước chuyện sợi dây có vấn đề, làm sao có thể làm như vậy.

“Đổi dây.”

Lãnh Hoài Cẩn nhìn Mộ Dung Văn Dư và ra lệnh, sau đó không mặn không nhạt nhìn Tùy Tố: “Cô đi theo tôi.”

Tùy Tố đi theo Lãnh Hoài Cẩn với vẻ mặt xấu hổ.

Sau khi Tùy Tố rời đi, bầu không khí luyện tập trở nên thoải mái hơn rất nhiều.

Có vẻ như những người khác đã sớm biết rằng có vấn đề với sợi dây.

Trên đời này không có bức tường nào mà gió không thể xuyên thủng, tin tức truyền được từ người này sang người khác, nhưng lại không truyền được đến tai cô và Điền

Tiểu Hòa.

Thẩm Vị Ương cảm thấy lạnh sống lưng.

Nếu ngay cả những người đồng đội trong tương lai cũng không thể tin tưởng lẫn nhau, sau này tình hình của cô sẽ chỉ càng khó khăn hơn.

Không biết Lãnh Hoài Cẩn đã nói gì với Tùy Tố, khi Tùy Tố trở lại ký túc xá, cô ta buồn bã và trốn dưới chăn khóc cả đêm.

Nhưng mà sau lần huấn luyện này, Tùy Tố không có làm khó cô nữa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK