Mục lục
Một thai bốn bảo, mommy bà trùm cưng chiều vô đối - Thẩm Vị Ương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Vì sao tôi phải đồng cảm với Úc Uyển?”

Khi thấy người phụ nữ phía sau Tiểu Vân, cô cũng hoàn toàn không thèm để ý gì nói.

“Thông cảm cô ta thích người đàn ông của tôi, đời này không có được chồng tôi à?”

Quả nhiên, cô nói xong câu này Úc Uyển đang chống gậy, đi lên tỏ vẻ khổ sở nhìn cô nói: “Vị Ương, tôi, giữa tôi và A Cẩn thật sự không có gì cả, xin cô, xin cô đừng hiểu lầm nữa được không, tôi chưa từng làm hại đến cô, sao cô cứ nghĩ oan cho tôi vậy chứ?”

Mùi trà bay khắp phòng, Thẩm Vị Ương không nhìn nổi nữa, cười khẩy với cô ta: “Cô Úc nói với tôi nhiều như vậy để làm gì, tôi sẽ không vì cô đáng thương, mà dâng tặng chồng tôi cho cô đâu.”

“Đúng rồi, nếu cô Úc đã nói là không thân thiết với chồng tôi, vậy sau này cũng đừng gọi anh ấy là A Cẩn, gọi thẳng là anh Lãnh hoặc tổng giám đốc Lãnh đi, tránh để người khác phải hiểu lầm.”

“Thẩm Vị Ương, cô đừng hiếp người quá đáng, cô đã cướp mất vị trí múa chính của Úc Uyển, bây giờ còn muốn cướp cả chồng chưa cưới là thanh mai trúc mã của cô ấy nữa hay sao?”

“Bốp!”

Khi Tiểu Vân đang tính vung tay lên dạy dỗ Thẩm Vị Ương, Thẩm Vị Ương đã cho cô ta một bạt tai té nhào xuống đất.

“Cô là chó của Úc Uyển à, Úc Uyển còn chưa nói gì, cô đã lên tiếng nói thay rồi.”

Cô từ trên cao nhìn xuống Tiểu Vân đang ồn ào khác thường, hơi mất kiên nhẫn.

Ngược lại Úc Uyển lại tỏ ra chị em thân thiết với cô ta, chống gậy đi tới đó cô ta dậy: “Tiểu Vân, Tiểu Vân cô không sao chứ?”

Tiểu Vân tủi thân nhìn Úc Uyển, khẽ lắc đầu, lúc ngẩng đầu lên nhìn Thẩm Vị Ương, trong mắt chứa đầy oán hận.

Nhưng Thẩm Vị Ương chẳng để ý đến oán hận của loại người này, yêu thích và ghen ghét của cô ta, trong mắt cô chẳng có giá trị gì.

Yêu ghét của một con người xa lạ, sao cô phải để ý.

“Cô Úc, nếu hôm nay cô đã nói rõ vậy rồi, vậy thì xin cô vì tránh bị nghi ngờ, sau này đừng gọi tên chồng tôi thân thiết như vậy, cũng đừng tùy ý hẹn gặp mặt anh ấy làm gì, tránh đến khi đó người ta lại hiểu lầm gọi cô là con giáp thứ mười ba.”

Cô cười như không cười nhìn Úc Uyển nói, sau đó lướt qua bọn họ vào phòng trang điểm.

Tiểu Vân thông cảm nhìn Úc Uyển: “Úc Uyển, cậu yên tâm, tổng giám đốc Lãnh sẽ không thích hạng người phụ nữ ngang ngược như cô ta đâu.”

Úc Uyển không nói gì, chỉ yên lặng nhìn bóng lưng của Thẩm Vị Ương, còn có người đàn ông đang đứng chờ ở cửa phòng trang điểm, bàn tay thầm siết thành nắm

đấm.

Vì sao, vì sao hôm nay cô ta lại mắc sai lầm, để Thẩm Vị Ương múa chính.

Cô ta muốn A Cẩn thấy rằng, cô ta phù hợp với anh hơn Thẩm Vị Ương.

Hạng con gái lớn lên trong một gia đình bình thường như Thẩm Vị Ương, hoàn toàn không xứng với anh, bây giờ cô còn là cháu gái của nhà họ Lục, lại càng không xứng

với anh.

Nhưng vì sao, vì sao hôm nay lại mắc lỗi.

Úc Uyển càng nghĩ càng thấy khó chịu, cuối cùng mất hết sức lực té xỉu trên mặt đất.

Tiểu Vân sợ hãi, vội vàng tới đồ cô ta.

“Úc Uyển, Úc Uyển cậu sao vậy?”

Mà trong phòng trang điểm, Thẩm Vị Ương vừa đi vào thì nhìn thấy ánh mắt người đàn ông mang theo ý cười nhìn cô, vẻ mặt dịu dàng lưu luyến.

Anh đưa bó hoa trong tay cho cô, khen ngợi cô thật lòng: “Tối nay em đẹp lắm, kỹ năng múa cũng rất điêu luyện.”

Ánh mắt Thẩm Vị Ương xẹt qua tia đấu tranh không dễ nhận ra, cuối cùng mới nhận đóa hoa hồng trong tay anh, vẻ mặt lạnh nhạt nói: “Cảm ơn!”

“Nhưng bó hoa này, là anh chuẩn bị cho cô Úc trước, sau đó cô Úc gặp chuyện, bây giờ chỉ có thể đưa cho tôi, đúng không?”

Nghe thấy cô nói vậy, Lãnh Hoài Cẩn hơi cau mày, không vui nói: “Em nhất định phải xuyên tạc mọi lòng thành của tôi như vậy à?”

“Lòng thành?” Thẩm Vị Ương ngồi xuống trước gương trang điểm, nghe anh nói như vậy chỉ cảm thấy buồn cười: “Lòng thành mà tổng giám đốc Lãnh nói là cái gì, là không đồng ý ly hôn với tôi, muốn giam giữ tôi trong cuộc hôn nhân này để hành hạ lẫn nhau à?”

Lãnh Hoài Cẩn mím chặt môi, im lặng một lúc rồi giơ tay ra nâng cằm cô lên, ép cô phải đối mặt với mình.

“Đã lâu như vậy rồi, em còn chưa nghĩ thông suốt à? Chúng ta đã có bốn đứa con, nếu như em thật sự vì mấy đứa nhỏ thì đừng nghĩ đến chuyện ly hôn nữa, hơn nữa bây giờ em đã làm mất lòng chú hai rồi, tốt nhất đừng nghĩ đến việc đến phủ tổng thống nữa, Vị Ương, coi như vì bốn đứa nhỏ, em hãy chấp nhận tôi đi.”

Hèn mọn thì có là gì, anh chỉ cần có được cô mà thôi.

Người phụ nữ trước mặt, cho dù là cơ thể hay trái tim thì nhất định phải là của anh.

Thẩm Vị Ương nhìn cái dáng vẻ ngang ngược cứng rắn của anh thì chỉ cảm thấy chán ghét: “Có con thì không thể ly hôn à? Lãnh Hoài Cẩn, triều nhà Thanh đã không còn nữa rồi, anh cũng không thể dùng cách này để giữ chặt lấy tôi.”

Ánh mắt cô nhìn anh, không hề che giấu sự chán ghét, giống như rất căm ghét anh, muốn nhanh chóng thoát khỏi anh vậy.

Tức giận ban đầu qua đi, Lãnh Hoài Cẩn khẽ cười, nhưng nụ cười rất lạnh lẽo, không chút độ ẩm.

“Vậy em cố lên, cùng luật sư của em đi tìm chứng cứ để ly hôn với anh đi, nhưng Thẩm Vị Ương à, em đã làm mất hết lòng kiên nhẫn của tôi rồi.”

Còn chưa dứt lời, cô đã bị người đàn ông kéo khỏi ghế áp vào tường, cướp đi toàn bộ hơi thở…

Giả làm đàn ông tiếp cận anh, không ngại phỉ báng anh bôi xấu thanh danh của anh cũng nhất quyết đòi ly hôn, người đàn ông kiêu ngạo như Lãnh Hoài Cẩn, làm sao

có thể không để ý những chuyện này, sao có thể làm như không có chuyện gì xảy ra được?

Chỉ là anh thương tiếc cô mất trí nhớ, đối xử với cô quá tốt, mới để cô không biết trời cao đất rộng như vậy.

“Em có biết vì sao lần đó tôi không tới gặp em không?”

Anh kéo áo khoác của cô xuống, đôi mắt đỏ bừng bừng nhìn cô chất vấn.

Cơ thể đột nhiên trần truồng, Thẩm Vị Ương rùng mình, vô thức muốn che người lại, nhưng hai tay đã bị người đàn ông nắm chặt kéo qua đỉnh đầu áp lên tường, hoàn

toàn không thể giãy ra được.

Người đàn ông buồn vui thất thường cũng kích thích tất cả giận dữ mà cô kìm nén đến tận hôm nay, cô giơ chân lên không hề nể tình mà đá vào giữa hai chân anh “Anh lại lên cơn gì thế hả? Vì sao anh không tới gặp tôi thì có liên quan gì đến tôi, tôi chỉ mong sao cả đời này không nhìn thấy anh nữa.”

Lãnh Hoài Cẩn nghiêng người né đi, lại ghì chặt tay cô để cô nằm sấp trên bàn trang điểm với tư thế cực kỳ hổ thẹn, xé bỏ lớp quần áo cuối cùng trên người cô.

Anh nhìn cô với ánh mắt không chút thương tiếc: “Phải, em không quan tâm mà, em còn có thể cùng một thằng đàn ông khác mang con tới đây xem buổi biểu diễn,

Thẩm Vị Ương, tôi còn chưa chết, em đã vội vàng tìm người bố khác cho mấy đứa nhỏ hay sao?”

“Lãnh Hoài Cẩn, thả tôi ra! Đừng để tôi phải hận anh… Á…”

“Vậy thì em cứ hận đi, dù sao trong mắt em, tôi đã là một thằng đàn ông tồi tệ rồi không phải sao? Thẩm Vị Ương, trừ khi em dám giết tôi, nếu không cả đời này cũng đừng mong thoát khỏi tôi!”

“Tổng giám đốc Biên, bên trong .

“Không cần vào nữa, lên xe thay đồ tẩy trang đi, tiện thể dắt theo mấy đứa Niệm Niệm đi ăn mừng luôn.”

Khi Biên Mục Dã quay về phòng trang điểm, trợ lý nghe thấy bên trong hình như có âm thanh gì đó kì lạ, do dự hỏi ý kiến Biên Mục Dã.

Biên Mục Dã lạnh nhạt vẫy tay, dẫn cậu ta rời khỏi đây, trước khi đi, còn đóng cửa bên ngoài lại…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK