Mục lục
Một thai bốn bảo, mommy bà trùm cưng chiều vô đối - Thẩm Vị Ương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Phó tổng giám đốc Lãnh, phó tổng giám đốc Lãnh, không xong rồi, trên tầng thượng của công ty có người muốn nhảy lầu!”

Ngay lúc Lãnh Linh Lung và Thẩm Vị Ương còn đang tranh chấp, thư ký của Lãnh Linh Lung bất ngờ xông vào, hoảng sợ hét lớn.

Con người Lãnh Linh Lung co lại, lập tức lao ra khỏi phòng làm việc, Thẩm Vị Ương cũng vội vàng đuổi theo.

Lúc chạy đến tầng thượng, Thẩm Vị Ương sững sờ.

Người kia thế mà lại là Tương Kiện.

Là người có mẹ bị bệnh nặng kia.

“Tương Kiện, Tương Kiện, cậu đang làm gì vậy, mau xuống đây, trên đó nguy hiểm lắm!”

Thẩm Vị Ương hét lớn với Tương Kiện đang đứng ngoài lan can tầng thượng, nhưng lại không dám tiến lên.

Bởi vì chỉ cần Tương Kiện nhích người thêm xíu nữa sẽ lập tức ngã thẳng từ tòa nhà cao mấy chục tầng xuống ngay.

Đã có cảnh sát tới khuyên nhủ Tương Kiện, nhưng không một ai dám bước lên trước, tránh kích động đến anh ta, mà anh ta cũng từ chối trò chuyện với bất cứ ai.

Lúc nhìn thấy Thẩm Vị Ương tới, con người ảm đạm của anh ta mới thoáng hiện nét giật mình: “Quản lý Thẩm, cô đã đến rồi.”

Thẩm Vị Ương chầm chậm bước lên: “Đúng, tôi tới rồi đây, cậu bất mãn chuyện gì có thể nói với tôi, có vấn đề gì chúng ta sẽ cùng nhau nói rõ ràng, không cần xúc động như vậy, có việc gì thì ngồi lại nói rõ với nhau đi, được không?”

“Nói rõ ràng ư, nói với cô hả? Nhưng quản lý Thẩm à, bây giờ chính cô còn khó lòng bảo toàn cho bản thân nữa kìa. Cô đã giúp tôi nhiều lắm rồi, sao tôi có thể tiếp tục làm liên lụy đến cô được.”

Tương Kiện nhìn cô, ai thán nói, sau đó dời ánh mắt phẫn nộ về phía Lãnh Linh Lung.

“Phó tổng giám đốc Lãnh, không phải mấy người muốn thấy những nhân viên như chúng tôi làm trâu làm ngựa cho mấy người cả đời sao? Giờ ông đây mặc kệ, ông đây sẽ nhảy thẳng từ chỗ này xuống, chấm dứt tất cả mọi chuyện. Lúc còn sống ông đây đã không thể làm chủ cuộc đời mình, nhưng ông đây không tin đám quỷ hút máu các

người còn dám đuổi theo ông đây đến tận âm phủ!”

Đây là lần đầu tiên Lãnh Linh Lung gặp phải trường hợp thế này, sắc mặt đã tái xanh vì sợ, giọng cũng run run: “Cậu tên Tương Kiện đúng không, có gì thì chúng ta có

thể từ từ nói, cậu bình tĩnh một chút đi, nếu có bất mãn gì với công ty, chúng ta có thể ngồi xuống từ từ trò chuyện mà, đãi ngộ hay phúc lợi gì đó, đều có thể bàn bạc lại hết?”

“Phúc lợi? Đãi ngộ?” Tương Kiện cười phá lên, như thể vừa nghe thấy chuyện gì hài hước lắm: “Lúc trước các người nói 996 là phúc phần của bọn tôi, sao đây, giờ lại cảm thấy phần phúc này không đủ lớn, nên muốn thêm 007* nữa đúng không?”

*làm việc từ nửa đêm hôm nay đến nửa đêm hôm sau, suốt 7 ngày liên tục

“Phó tổng giám đốc Lãnh, mấy người đúng là không phải người, mấy quyết định xàm xí của mấy người, chỉ cần vung bút một phát, là đã có thể đẩy những công nhân thấp cổ bé họng như chúng tôi xuống hố lửa. Chúng tôi đấu không lại mấy người, nhưng chuyện bản thân sẽ sống tiếp hay chết đi, tôi có thể tự mình quyết định.”

“Phó tổng giám đốc Lãnh, tôi sinh ra là cỏ dại, nhưng hôm nay, Tương Kiện tôi muốn dùng chính mạng sống của mình để bắn ra phát đạn đầu tiên chống lại chế độ

996.”

“Tương Kiện…”

Dứt lời, Tương Kiện không chút do dự thả mình nhảy xuống, đầu óc Lãnh Linh Lung cũng lập tức trống rỗng. Xong đời.

Xảy ra án mạng, Lãnh Thị chắc chắn sẽ bị tổn thất nặng nề.

Còn cô ta cũng sẽ bị Lãnh Thị đẩy ra ngoài làm con tốt thí mạng.

Trong sự kiện Cực Lạc Yến năm đó, người đóng vai trò ấy chính là Lãnh Hoài Cẩn.

lên.

Bây giờ, cuối cùng cũng đến lượt cô ta rồi sao?

Hai chân Lãnh Linh Lung như nhũn ra, ngã quỵ xuống đấy, mặt mày trắng bệch như tờ giấy.

Đúng lúc này, cô ta nghe thấy tiếng quát của Thẩm Vị Ương.

“Thất thần ở đó làm gì, còn không mau tới đây giúp một tay!”

Là Thẩm Vị Ương!

Tốc độ của Thẩm Vị Ương hóa ra lại nhanh như vậy, có thể kịp thời giữ lấy tay Tương Kiện.

Mấy vị cảnh sát lúc này mới kịp hoàn hồn, vội bước tới hỗ trợ, mới có thể giúp Thẩm Vị Ương cùng nhau lôi một người đàn ông thân cao một mét tám như Tương Kiện

“Quản… quản lý Thẩm.”

Tương Kiện nằm thẳng cẳng trên mặt sàn sân thượng, sau khi gọi Thẩm Vị Ương một tiếng thì lập tức hôn mê bất tỉnh vì bị kích thích quá độ.

Thẩm Vị Ương quay sang nói với cảnh sát: “Đưa anh ta tới bệnh viện đi.”

Đến khi theo cảnh sát xuống dưới tầng, Lãnh Linh Lung mới thật sự cảm nhận được sự việc lần này nghiêm trọng tới có nào.

Bên dưới tòa nhà Lãnh Thị đã bị người đi đường vây kín, chặt như nêm cối, hơn một nửa trong số họ còn lôi điện thoại ra quay phim, chụp ảnh, gọi điện nhằm tơn hớt về chuyện xảy ra hôm nay.

Dù bây giờ có nhờ cảnh sát tịch thu điện thoại của họ thì cũng thu không nổi, bởi vì số lượng quá nhiều, người chen chúc người, đến cả cáng của xe cứu thương cũng không thể nào chen vào nổi. Cuối cùng, một cảnh sát mở đường phải vừa cầm loa hét lớn rằng mạng người quan trọng, vừa cố gắng chen ra ngoài thì mới tạo thành một con đường nhỏ để đưa Tương Kiện lên xe cứu thương.

“Cô Lãnh, xin hỏi tại sao hôm nay nhân viên đó lại muốn nhảy lầu?”

“Cô Lãnh, trước khi người công nhân kia nhảy lầu đã đăng tải một bài viết lên mạng, nói rằng tập đoàn Lãnh thị các cô bóc lột nhân viên, muốn ép chết mẹ cậu ấy cũng như cậu ấy, xin hỏi điều này có thật không?”

“Phó tổng giám đốc Lãnh, nghe nói tổng giám đốc Lãnh Hoài Cẩn bị thương nặng đang nằm viện, xin hỏi chuyện này có thật không? Tại sao hôm nay xảy ra chuyện lớn như vậy mà anh ta vẫn không xuất hiện?”

“Cô Thẩm, nghe nói bởi vì đi đầu phong trào chống lại chế độ 996 mà cô đã bị tập đoàn Lãnh thị sa thải, có chuyện này không, thưa cô?”

“Cô Thẩm, cô cảm thấy thế nào về chế độ 996, nhân viên có nên hy sinh sức khỏe của bản thân cũng như gia đình để làm việc theo chế độ 996 cho tư bản không? Câu

trả lời của cô thế nào?”

“Phó tổng giám đốc Lãnh, cô định sa thải cô Thẩm là vì sợ cô ấy sẽ phá hủy chế độ 996 của công ty sao? Tư bản các cô thật sự cho rằng 996 chính là phúc lợi của công nhân ư? Nếu một tháng các người chỉ thu về một nghìn tệ thì xin hỏi các người có tình nguyện tuân theo chế độ 996 không?”

Ngoại trừ đám đông hóng chuyện thì xung quanh còn có rất nhiều phóng viên, Lãnh Linh Lung và Thẩm Vị Ương vừa xuất hiện dưới tòa nhà Lãnh Thị đã lập tức bị đám

phóng viên này bao vây.

Thẩm Vị Ương vẫn còn ổn, từ đầu đến cuối hình tượng mà cô dựng lên trong mắt công chúng đều rất chính nghĩa, từng cử chỉ lời nói cũng rất ngay thẳng, đĩnh đạc.

Nhưng Lãnh Linh Lung lại khác, lúc này cô ta đang đại diện cho lợi ích của tư bản, mà chính yếu là những người luôn kiên quyết chấp hành chế độ 996 trong tập đoàn

tài chính Lãnh Thị. Thế nên chuyện có nhường một bước vì dư luận hay không không phải thứ mà cô ta có thể tự mình quyết định.

Cục diện này còn khó chịu hơn lúc cô ta và bà cụ Lãnh bị đám đông bao vây vào hôm qua nữa.

Trong số những người đang vây xem có không ít nhân viên cảm thấy bất mãn với chế độ 996, cũng có người chính là nhân viên của Lãnh Thị, vừa nghe thấy cô ta dám trả lời quanh co lòng vòng trước mặt phóng viên, còn có gan trợn mắt nói mò, thì lập tức ném thẳng mấy viên trứng thôi đã chuẩn bị sẵn từ trước vào người cô ta.

“Hôm nay đã có người bị kích thích tới nhảy lầu, thế mà bọn mày lại chẳng hề cảm thấy ăn năn hối lỗi. Tất cả tư bản đều là quỷ hút máu máu lạnh hết, bọn này không

làm nữa!”

“Đúng, không làm nữa, chúng ta cống hiến thanh xuân và sức khỏe cho họ, đổi lại là tiền đồ và những khu nhà cao cấp cho tư bản bọn họ, còn chúng ta thì sống dở

chết dở. Thế rốt cuộc chúng ta đang cố gắng vì cái gì?”

“Không làm, không làm nữa, giai cấp vô sản trên khắp thế giới nên liên hợp lại với nhau, chống lại chế độ 996, đả đảo tư bản!”

Loạn trong giặc ngoài, Lãnh Linh Lung căn bản không còn đường trốn, trên người còn bị đủ mọi thứ ném trúng nên trông chật vật không chịu nổi.

Thẩm Vị Ương thấy cô ta bị ném tương đối nhiều rồi mới chịu mở miệng khuyên nhủ: “Mọi người bình tĩnh lại đi, có muốn duy trì quyền lợi của bản thân thì cũng phải

dựa trên cơ sở bảo vệ bản thân chứ. Mọi người cứ gây rối như thế này là hành động không có lý trí, tập đoàn tài chính Lãnh Thị sở hữu đoàn luật sư tốt nhất đấy, nếu quyết định truy cứu tới cùng thì người gặp phiền phức chính là mọi người thôi.”

Những lời này của cô chẳng khác nào châm dầu vào lửa, khiến quần chúng càng thêm tức giận.

“Tư bản đúng là trâu bò, dân đen bọn tôi chỉ có thể dùng cách nhảy lầu để đòi quyền lợi cho mình, nhưng còn họ chỉ cần phất tay là đã nguyên một đội quan giúp lấy lại

quyền lợi rồi, cùng lắm chỉ là tốn chút phí thuê luật sư thôi, như chín trâu mất một sợi lông ấy mà, nhưng dân đen chúng tôi thì lại bị hủy hoại cả cuộc sống, thế đạo bất giờ đúng là hay quá rồi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK