Mục lục
Một thai bốn bảo, mommy bà trùm cưng chiều vô đối - Thẩm Vị Ương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cơ thể huyết sư nổi điên đang run rẩy dữ dội, Thẩm Vị Ương bị nó hất ra khỏi lưng, hai tay nắm chặt đao dài của Lãnh Hoài Cẩn cũng tê dại mà thả ra, cả người bị vứt ra khỏi từ dưới bụng của huyết sư.

Ngay khi nhìn thấy Thẩm Vị Ương rơi xuống từ trên cao, tên nó mạnh hết đà như Lãnh Hoài Cẩn không biết lấy đâu ra sức mạnh và tốc độ, anh nhanh chóng lảo đảo đứng dậy đón lấy cô, sau đó cả hai bị một lực thật mạnh hất ra đằng sau.

Anh dùng thân mình lót dưới người cô, thay cô chặn lại sức ma sát nóng rát đau đớn từ phần đá dưới đất. Cuối cùng khi sắp đụng trúng vách tường của đài đấu thú,

anh nhanh chóng ôm lấy cô xoay người lại, bản thân mình che ở phía sau cô trở thành tấm đệm thịt. Còn Thẩm Vị Ương ngay khi xoay người cũng lập tức giơ súng lục lên, nhắm chuẩn và đôi mắt đỏ ngầu của huyết sư.

“Đoàng!” Ngay khi âm thanh này vang lên, huyết sư cũng ngã xuống, chỉ trong chốc lát nó đã mất đi ý thức.

Lãnh Hoài Cẩn cũng bởi vì đụng phải vách tường phía sau nên đau đớn, anh phát ra tiếng kêu rên đau khổ.

Thẩm Vị Ương nhìn gương mặt nhuốm đầy máu tươi trước mắt, cô không nhịn được mà rơi nước mắt.

Đợi sau khi cơ thể dần có được chút sức lực cử động, cô lập tức đứng dậy kiểm tra miệng vết thương cho anh, phát hiện trên người anh có rất nhiều chỗ đã gãy xương. Ngón tay cô kiểm tra miệng vết thương run rẩy tới mức không thể nào cầm được quần áo.

Là Lãnh Hoài Cẩn nắm lấy tay cô, anh nở một nụ cười tái nhợt với cô: “Chúng ta thắng rồi, em còn khóc cái gì chứ.”

Anh định giơ cánh tay lên để lau nước mắt cho cô, nhưng lại cảm thấy mệt mỏi vô cùng, anh đã không còn cảm giác được sự tồn tại của cánh tay bản thân.

Thẩm Vị Ương cầm chặt lấy cánh tay không giơ lên được của anh, cũng nở một nụ cười tái nhợt: “Đúng vậy, chúng ta thắng rồi, không có gì phải khóc.”

“A Cẩn, anh nhất định phải cố gắng, anh còn nợ em cả đời đấy, chẳng phải anh đã nói sẽ dùng cả đời của mình để bồi thường cho em sao, anh còn nhớ rõ chứ?”

Ánh mắt Lãnh Hoài Cẩn dần rã rời, giọng điệu của cô cũng gấp gáp hơn, nắm chặt lấy tay anh, nhưng cho dù thế nào cũng không ngăn được sinh mệnh đang dần trôi đi của anh. Mãi cho tới cuối cùng, cô cũng không còn sức lực để chống đó mà té xỉu bên cạnh anh, trước khi hôn mê vẫn nắm chặt lấy tay anh.

cứu.

Khương Niệm Oản mất rất nhiều sức lực mới có thể gõ tay cô ra, sau đó Lục Vân Sâm công cô, Lãnh Diệp thì công Lãnh Hoài Cẩn rời khỏi đài đấu thủ, đưa bọn họ đi cấp

Nhiếp Giang cũng xuống dưới xem náo nhiệt, anh ta đi tới trước mặt con huyết sư đã ngừng thở, rất có hứng thú dùng đôi giày da thủ công tinh xảo đá đá móng vuốt dính đầy máu của nó, tấm tắc cảm thán: “Móng vuốt này cũng hơn hai mét rồi, Lãnh Hoài Cẩn nhận một đòn từ móng vuốt này thế mà vẫn chưa chết, đúng là kỳ tích

mà.”

Sắc mặt Tiêu Diễn không tốt nhìn anh ta, nói: “Sao cậu nhàn rỗi thế?”

“Sao như vậy lại là nhàn rỗi chứ.” Anh ta bò lên trên người con huyết sư, chỉ vào cái lỗ do viên đạn để lại trên cổ nó: “Tôi còn tưởng rằng do tôi hoảng nên nhìn nhầm, sự thật đã chứng minh, vừa rồi thật sự có người dùng súng ngắm hỗ trợ bổ một đao.”

Điều anh ta nói chính là vừa rồi khi Thẩm Vị Ương nổ phát súng cuối cùng, có người đồng thời cũng phối hợp nổ súng theo, lúc này mới đánh gục con huyết sư, nếu

không chỉ dựa vào khẩu súng lục kia của Thẩm Vị Ương thì hoàn toàn không ghim sâu vào da huyết sư như vậy được.

Viên đạn này được đặc chế, tốc độ cũng rất nhanh, không phải người trong nghề thì thường sẽ không chú ý đến một viên đạn từ hướng khác bắn tới.

Tiêu Diễn đương nhiên cũng biết, nhưng chuyện không liên quan tới mình thì anh ta sẽ chẳng bao giờ quan tâm.

Nhiếp Giang lại không biết đang làm gì mà đi dạo quanh cả trường đấu thủ, mãi cho tới khi hộ vệ hoàng gia tới đây xử lý hiện trường thì mới rời đi.

“Cậu có nghe nói chuyện gần đây nước Y có rất nhiều quan lớn tử vong không?”

Trên đường rời khỏi trường đấu thủ, Nhiếp Giang giống như đang nói chuyện phiếm mà hỏi Tiêu Diễn.

Tiêu Diễn không bày tỏ ý kiến: “Ngài tổng thống đây có cao kiến gì?”

Nhiếp Giang bị điệu bộ kỳ cục này của anh ta chọc đến mức tức cười: “A Diễn à, tôi cũng chỉ là một tổng thống thôi, sao cậu lại lạnh nhạt với tôi như thế chứ? Hai năm trước khi còn ở trường quân đội, tôi, cậu và cả A Cẩn nữa, chính là bạn tốt của nhau đấy.”

Tiêu Diễn bên ngoài thì nở nụ cười nhưng trong thì không, anh ta cũng không đáp lại.

Bất kể là anh ta cùng Nhiếp Giang, hay là anh ta và cả Lãnh Hoài Cẩn, mối quan hệ của bọn họ đều là giữa kẻ thù và bạn bè, một giây trước còn đang hợp tác nhưng một giây sau đã tàn sát lẫn nhau, đây là một chuyện rất bình thường, thế nên tình hữu nghị mà trần đời gọi đó không phù hợp với bọn họ.

Nhiếp Giang tự thấy chán nên cười cười, sờ sờ sống mũi sau đó cứng ngắt chuyển đề tài trở về: “Thật sự hung thủ gây án là ai, trong lòng mọi người đều biết rõ.”

“Những tên tham quan súc sinh kia muốn bảo vệ Diệp Tu Ly, nghe nói đã lên kế hoạch cướp ngục, nếu không phải vị đại hiệp kia thay trời hành đạo, nói không chừng bây giờ Diệp Tu Ly đã ung dung ngoài vòng pháp luật, cuối cùng không thể bắt giữ.”

“Thế nên tôi mới cảm thấy, người nào lo lắng Diệp Tu Ly chạy trốn nhất thì người đó chính là kẻ có khả năng động thủ nhất.”

Tiêu Diễn nhướng mày: “Vậy thì sao, cho nên cậu đang muốn nói điều gì.”

Nhiếp Giang sờ cằm, đột nhiên cảm thán: “Tôi chỉ biết viên ngọc sáng của nước A tài cao phong nhã, không ngờ võ công cũng tốt như thế, vừa rồi nhìn thấy cô ta phối hợp ăn ý với A Cẩn như thế, tôi thật sự rất hâm mộ, cậu nói xem sao số của A Cẩn lại tốt như vậy chứ.”

“Được hay không đều là do cậu ấy giành được.”

Tiêu Diễn cảm thấy Nhiếp Giang đang ám chỉ gì đó với mình, nếu như không tính tới trước đó, hiện giờ anh ta vẫn có mối uy hiếp là Mộ Vân Tưởng, không muốn lại nói

với cô chuyện tình không chấp nhận được.

Thế nên anh ta vẫn giả bộ hồ đồ, muốn nhanh chóng kết thúc cuộc trò chuyện với Nhiếp Giang.

“Ngài tổng thống à, tôi còn có việc nên đi trước đây, nếu cậu rảnh rỗi tới mức nhàm chán, không bằng đi gặp người bạn tốt ông cụ Diệp của cậu đi, kêu ông ta giải thích xem có thể tiễn cậu ra ngoài được hay không.”

Trước khi đi còn cảnh cáo anh ta một câu.

Thế nhưng Nhiếp Giang lại không hề sợ lời cảnh cáo của anh ta, đuổi theo anh ta trực tiếp làm rõ: “Tiêu Diễn, gia sản của nhà họ Lãnh rộng lớn như thế, mười mấy gia tộc lớn đều chỉ ở chung một ngôi nhà lớn lâu như thế, chẳng lẽ cậu không hề ghen tị sao?”

Tiêu Diễn không để ý tới anh ta, dự định lên xe đến bệnh viện.

Nhiếp Giang vẫn chưa từ bỏ ý định đè cửa xe lại, nhìn anh ta, tiếp tục nói: “Tôi dám khẳng định, mấy ngày nay các quan chức cấp cao liên tiếp xảy ra chuyện như thế, người động thủ nhất định là Thẩm Vị Ương, nhưng cho dù cô ta có cẩn thận đến mấy cũng sẽ sai sót. Vừa rồi phát nổ súng khi ở trường đấu thú chẳng hẳn là cô ta đã dùng súng lục của mình, cậu đoán xem viên đạn bên trong cơ thể của con huyết sư kia, có phải cùng kích có với những viên đạn cô ta giết các ông quan lớn không?”

Nhiếp Giang quả nhiên có chuẩn bị trước khi tới đây.

Tiêu Diễn vô cảm nhìn anh ta, hỏi: “Vậy thì sao? Cậu muốn nói cái gì?”

Nhiếp Giang: “Tiêu Diễn à, thế lực của mười gia tộc tộc lớn hiện nay đều đã phân tán, thân ai nấy lo, có vài gia tộc thậm chí còn đã xuống dốc, bị những tân quý mới xuất hiện đè đánh, chúng ta cần phải thay đổi.”

“Thế nên ngài tổng thống dự định thâu tóm từng cái để chỉnh đốn và cải cách lại sao, bây giờ cậu đã là tổng thống của một quốc gia, một sân khấu lớn như thế mà còn chưa đủ cho cậu phát huy sao?” Tiêu Diễn châm biếm nhìn anh ta.

Thật ra cái gọi là mười gia tộc lớn, cũng chỉ là cách gọi chung cho một số gia tộc có thế lực khổng lồ trước đây mà thôi, mấy trăm năm trôi qua, đã sớm vật đổi cảnh dời, so với việc để ý chút hư danh vô dụng này, không bằng tự quản tốt địa bàn của mình.

“Nhiếp Giang, tôi không có hứng thú với chuyện của cậu, cậu cũng đừng quá tự tin.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK