Mục lục
Một thai bốn bảo, mommy bà trùm cưng chiều vô đối - Thẩm Vị Ương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Tôi có thể hiểu được.”

Thẩm Vị Ương nhẫn nhịn siết chặt nắm đấm, bày tỏ thấu hiểu.

Lãnh Sùng là ứng cử viên thích hợp nhất, không nên để chuyện này ảnh hưởng đến ông ấy vào lúc này được.

Lãnh Hoài Sân chỉ là cháu trai của ông ấy mà thôi, bản thân anh ta không đàng hoàng chẳng liên quan đến Lãnh Sùng. Vả lại cũng không phải Lãnh Sùng ra lệnh cho

anh ta hành hạ Khương Khương, nói không chừng ông ấy còn không biết Khương Khương là ai.

Hiểu thì hiểu, nhưng hiện giờ Khương Khương đau khổ như vậy, cô ấy càng biết điều thì lại càng giống như cầm một con dao lăng trì bản thân vậy.

Lãnh Diệp: “Thật ra bên chủ hai chỉ cần đợi ông cụ Khương bớt giận vẫn còn có cơ hội cứu vãn, người thật sự xui xẻo mới chính là anh ba. Bà nội vốn đã không thích

anh ấy, nhiệm vụ mới đây lại thất bại trong gang tấc, giờ lại còn lòi ra vụ việc của Lãnh Hoài Sân, không biết bà nội có trút giận lên anh ấy và đuổi hai anh em ra khỏi nhà họ Lãnh không nữa?”

Thẩm Vị Ương nhớ đến nơi ở hẻo lánh của Lãnh Hoài Cẩn trong nhà họ Lãnh, anh lại còn không được cụ bà yêu thích, trong lòng thấy rất khó chịu.

“Tại sao bà cụ lại không thích anh ấy?”

Lần này Lãnh Diệp cũng không nói gì nhiều: “Sau này cô có thể hỏi anh ba, chuyện của anh ấy mà tôi nói cũng không thích hợp lắm.”

Chuyện của Lãnh Hoài Sân đã ảnh hưởng rất nhiều thứ, toàn là những việc khiến người ta ghê tởm. Nhưng quan hệ giữa Lãnh Hoài Cẩn và bà cụ là vấn đề riêng tư, thấy Lãnh Diệp không nhiều lời, Thẩm Vị Ương cũng khá yên tâm.

Cô cũng không thích loại người không biết giữ mồm giữ miệng, đi đâu cũng kể lể chuyện riêng của người khác.

Lãnh Diệp lại hỏi thêm một vài chuyện huấn luyện của cô ở đây, hai người trò chuyện một hồi lâu mới thấy Lãnh Hoài Cẩn và Lục Vân Sâm lần lượt đi ra sảnh phụ.

Khi Thẩm Vị Ương nhìn thấy vết bầm tím trên mặt Lãnh Hoài Cẩn, trong lòng thắt lại, cô lập đứng dậy chạy về phía anh: “Anh sao vậy?”

Cô còn chưa đến gần Lãnh Hoài Cẩn đã bị Lục Vân Sâm khó chịu kéo đi: “Em có thể dè dặt hơn một chút được không? Mỗi ngày em chạy hai mươi kilomet còn được, đàn ông đàn ang như anh ta bị vài vết trên mặt thì chết được à?”

Thẩm Vị Ương xấu hổ trước lời nói của anh ta, đành đứng đó không dám nói gì.

Thấy cô như vậy, Lục Vân Sâm thở dài: “Đây là lựa chọn của em, sau này đừng có khóc lóc với anh.”

Nói xong, anh ta lướt qua cô chuẩn bị rời khỏi Ám Dạ.

Là do mình đến quá muộn nên không có tư cách xen vào chuyện của cô.

Phải mất vài giây sau Thẩm Vị Ương mới nhận ra Lục Vân Sâm đã đồng ý cho cô ở đây.

“Thiếu úy Lục… anh Vân Sâm, cảm ơn anh.”

Cô còn gọi Lục Vân Sâm một tiếng anh tỏ lòng biết ơn.

Lục Vân Sâm khựng lại một chút, rồi lại bước nhanh về phía trước: “Chăm sóc bản thân thật tốt.”

Thẩm Vị Ương nhìn bóng lưng rời đi của anh ta, đột nhiên cảm thấy muốn khóc.

Kể từ khi bố mẹ qua đời thì đây là lần đầu tiên cô cảm nhận được sự quan tâm từ người thân ruột thịt.

Dù không thích anh ta hay lo chuyện bao đồng, nhưng hiện tại cái cảm giác có người quan tâm đến mình cũng tốt.

Tại sao cảm xúc lại mâu thuẫn đến như vậy.

“Lãnh Hoài Cẩn đâu rồi?”

Khi định thần lại, Thẩm Vị Ương phát hiện ra Lãnh Hoài Cẩn đã đi đâu mất.

Lãnh Diệp phức tạp nhìn cô, hỏi: “Vị Ương, có phải cô muốn ở bên anh ba của tôi không?”

Thẩm Vị Ương mím môi cười ngại ngùng: “Chuyện này phải hỏi anh ba của anh, có câu trả lời nhớ nói cho tôi đó.”

Cô cũng không hiểu Lãnh Hoài Cẩn đang nghĩ gì, đôi khi cảm thấy anh rất xa cách, đôi khi lại cảm thấy anh rất gần gũi.

Nhưng bây giờ cô có thể ở lại bên cạnh anh, coi như cũng là một khởi đầu tốt.

Nếu anh thật sự không muốn cô ở lại làm phiền mình thì ban nãy chắc chắn đã đuổi cô đi với Lục Vân Sâm rồi.

“Anh ấy phải trở về nơi ở của mình thu dọn đồ đạc chuẩn bị trở về Đế Đô. Anh hai đã quậy đục nước lên, anh ấy chắc chắn sẽ bị vạ lây.” Lãnh Diệp nói sự thật với cô.

Thẩm Vị Ương vừa nghe tin anh phải đi thì lập tức chạy ra ngoài tìm anh.

Lãnh Diệp nhìn bóng lưng vội vàng rời đi của cô, trong mắt tràn đầy cay đắng.

Vị Ương, chúc cô hạnh phúc.

Cô là một cô gái tốt, anh ba nhất định sẽ thích cô.

Khi Thẩm Vị Ương đến căn nhà nhỏ nơi Lãnh Hoài Cẩn ở thì thấy anh đang ở trong phòng thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi.

“Anh muốn đi đâu?”

Cô mở cửa bước vào, ngơ ngác nhìn anh.

Lãnh Hoài Cẩn ngẩng đầu nhìn cô, sau đó lại cúi đầu thu dọn: “Về sau vào phòng tôi nhớ gõ cửa, tôi không thích bị ”

Lời còn chưa dứt, Thẩm Vị Ương đã ôm chặt lấy anh từ phía sau.

“Bất kể như thế nào em vẫn sẽ mãi thích anh. Đừng đẩy em ra được không? Nếu như bây giờ anh có thể nhìn vào mắt em và nói cho em biết, anh không hề có chút tình cảm nào với em, vậy thì sau này em sẽ không bao giờ quấy rầy anh nữa.”

“Nhưng Lãnh Hoài Cẩn à, anh thích em đúng không? Hôm nay anh trai em tới, anh không để ý đến em là muốn em tự lựa chọn có đúng không? Anh không muốn em ở

đây là vì sợ em gặp nguy hiểm, có đúng không?”

Hôm nay khi nghe Lục Vân Sâm nói “Nếu như Lãnh Hoài Cẩn thực sự thích ai đó, anh ta sẽ giấu cô gái ấy đi“, cô bỗng nhiên hiểu ra.

Thì ra trước đó anh đưa cô trở lại Đế Đô, nói hai năm sau sẽ đi tìm cô không phải là qua loa lấy lệ.

Anh đang hứa với cô rằng sự dịu dàng trong đêm sinh nhật đó không phải giới hạn, nó chỉ được giấu kín trong trái tim anh mà thôi.

Khi cô thích anh và khao khát ngưỡng mộ anh, cô lại cảm thấy mất tự tin thậm chí là tự ti, cảm thấy mình sinh ra đã tầm thường, không xứng với anh.

Vì vậy, trong tiềm thức cô nghĩ rằng hai năm anh nói chỉ là một cái cớ để từ chối cô mà thôi.

Sự mặc cảm của chính cô đã vạch ra khoảng cách giữa hai người, làm cho cô không thể hiểu hết được con người của anh.

“Em không sợ nguy hiểm! Em muốn cùng anh trải qua tất cả những chuyện khắc cốt ghi tâm và trở thành một người anh không thể rời xa.”

Nước mắt cô thấm đẫm lưng áo sơ–mi, từng giọt nóng hổi như đang đun chảy trái tim anh.

Cuối cùng anh xoay người ôm lấy cô, bất đắc dĩ thở dài: “Yêu tinh, em toàn giày vò anh thôi.”

Lúc đầu, anh nghĩ rằng nếu cô vẫn không chịu rời đi với Lục Vân Sâm, bọn họ sẽ trân trọng khoảnh khắc này và sống bên nhau thật hạnh phúc.

Nhưng đâu ai ngờ Lục Vân Sâm lại mang đến tin tức Lãnh Hoài Sân đã làm những chuyện đốn mạt.

Nếu sự việc lần này mà làm to lên sẽ có hậu quả rất nghiêm trọng, anh không có tâm trạng thổ lộ với cô, cũng sợ sẽ liên lụy đến cô.

Nhưng rõ ràng cô gái nhỏ sẽ không để anh đi, anh cũng không nó làm cô đau lòng nữa.

Vì anh mà cô đã mất đi cuộc sống ăn sung mặc sướng của đại tiểu thư nhà họ Lục, anh thực sự không đành lòng tiếp tục tổn thương cô.

“Em phải nhớ rõ con đường này do chính mình lựa chọn, sau này trong quá trình chấp hành nhiệm vụ có lẽ anh sẽ không chăm sóc được cho em, chỉ có thể coi em như cấp dưới, lúc đó em cũng đừng đau lòng.”

Anh đã tiêm cho cô một mũi dự phòng.

Nhưng lúc này Thẩm Vị Ương đã đắm chìm trong niềm vui sướng được người trong lòng đáp lại tình cảm nên hoàn toàn không để tâm.

“Anh yên tâm, như em đã nói, em sẽ là trợ thủ đắc lực nhất của anh.”

Cô thỏa mãn dựa trên lồng ngực lắng nghe nhịp tim mạnh mẽ của anh, khóe miệng không khỏi nhếch lên.

“Hễ nghĩ tới sau này mỗi ngày đều có thể nhìn thấy anh, em rất có động lực tập luyện. Sau này khi làm nhiệm vụ, anh chỉ có thể làm đồng đội với em, đừng có hòng nghĩ tới người phụ nữ khác.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK