Rốt cuộc Lãnh Hoài Cẩn cũng tỉnh táo, nhìn dấu hôn đáng sợ trên da cô, nhất thời có chút mê man.
Nhưng rất nhanh anh lại nhanh chóng khôi phục thành dáng vẻ lạnh như băng cao cao tại thượng như lúc đầu.
“Trễ như thế lại đến tìm tôi, cô chắc chắn mình không có ý này sao?”
Vốn dĩ Thẩm Vị Ương bị hành động vừa rồi của anh hù dọa, giờ chợt nghe anh dùng giọng điệu lạnh như bằng thậm chí là có ý chế giễu này của anh, lòng cô dâng lên sự giận dữ. “Anh có ý gì? Anh cho rằng tất cả mọi người ai cũng xấu xa như anh ư?”
Sự chế giễu trong mắt anh không giảm: “Không phải vì điều này, thế cô đến tìm tôi làm gì? Chẳng phải vừa rồi cô còn chủ động kéo tôi lên trên người cô sao?”
“Vừa rồi, vừa rồi cũng không phải em cố ý.”
Nhớ đến phản ứng điên rồ của mình lúc nãy, Thẩm Vị Ương cảm thấy khá là mất mặt, mạnh miệng cả giận nói.
“Em, em đến đây đưa thuốc cho anh bôi, hiện giờ bác sĩ Tiểu Lý đang bận, vừa khéo em cũng qua chỗ cô ấy lấy thuốc, thế nên, thế nên mới tới đây đưa thuốc cho anh luôn, ai mà biết suy nghĩ của anh lại, lại xấu xa như vậy chứ.”
Nơi từng bị anh hôn trở nên đau rát, Thẩm Vị Ương nhớ lại cảnh tượng vừa rồi cũng cảm thấy cực kỳ xấu hổ.
Nhưng lúc này Lãnh Hoài Cẩn lại nhìn cô với khuôn mặt vô cảm: “Miệng thì nói thích tôi ghê lắm, muốn ở bên tôi các kiểu, cô cho rằng tôi là một người đàn ông bình thường, chỉ cần nói chuyện với cô một chút là đã thỏa mãn rồi à?”
Anh lạnh lùng dùng ánh mắt trần trụi quan sát khắp người cô một lần: “Một người phụ nữ, nếu không biết cách lấy lòng tôi thì tôi cũng chẳng cần.”
“Tôi cần một người phụ nữ chứ không cần một con nhóc mới lớn cái gì cũng không biết.”
Thẩm Vị Ương sững sờ một chút, có cảm giác từ trong truyện cổ tích bị vả về hiện thực.
“Không phải em, không phải em không sẵn lòng, mà là do em, quá đột ngột, em sợ.”
Cô nhìn thẳng vào nhu cầu làm một người đàn ông của anh, cũng rất thẳng thẳng nói ra ý nghĩ trong lòng mình.
Nhưng dáng vẻ lúng túng như một cô nhóc lúc này của cô rơi vào ánh mắt của Lãnh Hoài Cẩn trông hết sức buồn cười: “Vậy nên tại sao tôi phải nhân nhượng với cô? Cô sợ thì có thể lựa chọn không làm, nhưng cô cũng đừng cản trở tôi đi tìm người phụ nữ khác.”
Cô cố hết sức phớt lờ ánh mắt chế giễu vừa rồi của anh, nhưng bây giờ anh vẫn cứ không buông tha cho cô, mà tiếp tục rắc muối vào vết thương của cô.
Trong thoáng chốc, cô như thể chẳng còn nhận ra anh.
“Tại sao anh lại phải nói mấy lời khó nghe đến vậy? Em từ chối anh không phải vì em không thể, mà là, dù sao anh cũng phải cho em một khoảng thời gian để chấp
nhận chứ.”
Lần đầu tiên cô thích một người đàn ông đến thế, có rất nhiều chuyện liên quan đến yêu đương mà cô vẫn còn chưa hiểu.
Cô chỉ từng đọc một chút loại chuyện này trong tiểu thuyết, nhưng chung quy cảm giác khi đọc trên giấy có hạn, khi nó thực sự đến thì cô không thể nào mà không sợ
được.
Thế nhưng, nhưng nếu như anh muốn, cô có thể đáp ứng.
Cô hít một hơi sâu, lấy hết can đảm bước tới trước mặt anh, nhón chân hôn lên.
Lãnh Hoài Cẩn siết chặt hai nắm tay, yên lặng đứng ở nơi đó, mặc cho cô hôn mình một cách trúc trắc, lúng túng bám chặt lấy anh mà không biết bước kế tiếp nên làm thế nào cho phải.
Cuối cùng anh phiền chán đẩy cô ta.
“Cút đi, tôi không có nghĩa vụ dạy cô.”
Rốt cuộc anh vẫn phải nói ra lời khó nghe nhất.
Mà lòng tự trọng của cô cũng không cho phép cô tiếp tục ở lại trong tình huống này.
“Em sẽ khắc phục nhanh thôi.”
Trước khi đi, cô rưng rưng quật cường nhìn anh rồi nói.
Đã đến nước này mà vẫn chưa từ bỏ ý định à?
Nhìn đôi mắt cố chấp của cô, Lãnh Hoài Cẩn sửng sốt một giây, phát hiện bản thân thật sự không hiểu nổi con nhóc này đang suy nghĩ gì.
Không lâu sau khi cô rời đi, Vệ Trạch lại gọi điện đến, nói về chuyện kiểm tra sức khỏe của cô vào ngày mai.
Nói xong lời cuối cùng vẫn có hơi lúng túng: “Cô Tùy là do nhà họ Tùy mở lời, anh có định tiện thể dẫn theo cô Thẩm…”
“Không cần, nếu cô ấy đã tới vậy thì phải chuẩn bị sẵn mọi thứ mình phải gặp, nếu không có cách nào chấp nhận, cô ấy cũng có quyền rời đi.”
Nhớ đến cô gái vừa rồi còn sợ đến run rẩy dưới thân mình, ánh mắt Lãnh Hoài Cẩn lóe lên vẻ không kiên nhẫn.
Thế nhưng anh lại nhanh chóng nghĩ đến dáng vẻ như đang khiêu khích lúc rời đi của cô, lòng cảm thấy không thoải mái.
Càng tiếp xúc anh lại càng cảm thấy cô và cô gái ban đầu mình quen biết rất khác nhau, tính khí càng lúc càng ương bướng.
Khi nhắc đến vấn đề của cô, anh vẫn còn quá thiếu quyết đoán.
Lúc Thẩm Vị Ương trở lại phòng y tế, cảm xúc trong cô đã trở lại bình thường.
Vì ngủ chung một giường với Điền Tiểu Hòa, động tác của cô dù có khẽ đến nhường nào cũng sẽ đánh thức Điền Tiểu Hòa, cô sợ tới mức lập tức nói xin lỗi.
Điền Tiểu Hòa khẽ gật đầu một cái, xoay người nhìn cô nói: “Tớ vẫn chưa ngủ.”
Thẩm Vị Ương nhìn băng gạc trên mặt cô ấy, cực đau lòng: “Còn đau không?”
Điền Tiểu Hòa lắc đầu: “Không đau, chị Tiểu Lý đã xử lý tốt vết thương cho tớ rồi.”
Thẩm Vị Ương muốn nói xin lỗi nhưng bị Điền Tiểu Hòa mở miệng trước ngăn cản.
“Vị Ương, cậu không cần nói xin lỗi với tớ, cậu không nợ tớ, nếu đổi thành người khác tớ cũng sẽ nói những chuyện tớ nên nói ra thôi. Mẹ tớ từng nói làm người phải
thành thật, tớ không thể làm phụ lòng những lời mẹ đã nói với tớ đâu.”
Vì thế Thẩm Vị Ương nuốt xuống lời xin lỗi, xoa đầu cô ấy rồi cười nói: “Được rồi, tớ sẽ không nói nữa, cậu đối xử tốt với tớ, tớ sẽ nhớ kỹ, sau này ai bắt nạt cậu cũng có nghĩa đã gây khó dễ với Thẩm Vị Ương tớ, chị đây bảo kê cho cậu.”
Điền Tiểu Hòa cũng bị câu nói “chị đây bảo kê cho cậu” của cô chọc cười.
Nhưng sau khi cười xong, Điền Tiểu Hòa lại trở nên lo lắng.
Thẩm Vị Ương kỳ quái nhìn cô ấy hỏi: “Sao vậy?”
Giọng nói của Điền Tiểu Hòa hơi run: “Vị Ương, cậu từng có bạn trai chưa?”
Hỏi vấn đề này thôi sao phải sợ đến thế?
Thẩm Vị Ương càng cảm thấy kỳ lạ hơn.
Nhưng bạn trai ấy à…
Trong đầu cô lập tức hiện lên khuôn mặt của người đàn ông vừa bắt nạt cô khi nãy, còn có vóc người ngon nghẻ tối nay mình lén nhìn thấy của anh, khuôn mặt nhỏ
nhắn không kiềm được đỏ bừng.
đâu?
Bây giờ suy nghĩ lại một chút, hay là so tối nay cô làm kiêu quá rồi? Có cái gì mà sợ cơ chứ? Nếu họ thật sự nảy sinh quan hệ thì anh cũng đâu chạy thoát được
Vả lại anh sẵn sàng làm vậy với cô, ít nhất chứng minh anh không hề ghét cô.
Sau khi giận xong, thậm chí cô còn không còn để trong lòng mấy cái thái độ tồi tệ đó của anh đối với cô.
Cô biết có lẽ anh muốn chọc cho cô tức giận, rồi rời khỏi Ám Dạ nên mới vậy.
Cô mới không bị mắc lừa đâu.
“Vị Ương, Vị Ương, cậu đang nghĩ về bạn trai mình đúng không?”
Điền Tiểu Hòa gọi cô mấy tiếng.
Thẩm Vị Ương hoàn hồn, nhìn cô ấy cười yếu ớt nói: “Không có, hiện giờ tớ chỉ đang thích một người khó theo đuổi chút mà thôi, đang suy nghĩ làm cách nào mới theo đuổi được anh ấy đây này.”
chứ.”
Điền Tiểu Hòa ngơ ngác gật đầu, muốn nói lại thôi.
Ngay khi Thẩm Vị Ương cho rằng cô ấy không biết nói gì nên định đi ngủ, cô ấy lại chợt nói khẽ: “Vậy, hiện giờ cậu vẫn còn… là con gái đúng không?”
Thẩm Vị Ương phản ứng một lúc lâu mới hiểu được Điền Tiểu Hòa đang đỏ mặt nói điều gì, vừa ngượng ngùng vừa bất lực: “Tất nhiên rồi, tớ mới lớn được bao nhiêu
Có điều suýt nữa tối nay đã không còn.
Cô còn đang rất hối hận, vì quá hoảng sợ mà làm vụt mất cơ hội trói chết Lãnh Hoài Cẩn.
Nhưng câu nói kế tiếp của Điền Tiểu Hòa khiến cô như bị sét đánh.
“Vậy, vậy ngày mai cậu phải làm sao đây? Ngày mai các cô gái sẽ bị những chuyên gia và các bác sĩ đặc biệt biến thành phụ nữ đấy.”