Mục lục
Một thai bốn bảo, mommy bà trùm cưng chiều vô đối - Thẩm Vị Ương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Em không thích máy tính bảng, chơi cái này không thoải mái.”

Thẩm Vị Ương chán ghét bảo, cô ôm chặt anh không buông.

“Em biết di động của anh ba nhất định có rất nhiều bí mật, cho em dùng cũng có chút ngại, nhưng em cũng thực sự không nghĩ tới, chỉ là muốn nhìn anh nhiều một chút, còn có nhiều hơn nữa. Ở dưới đó huấn luyện càng nhiều, cũng không biết khi nào mới có thể lại sử dụng. Em cùng anh ba lâu rồi chưa ở chung với nhau như vậy.”

Lãnh Hoài Cẩn đã bị cô chọc cho tức rồi, căng thẳng đến mức không dám đụng vào cô ta nữa: “Được rồi, không có gì không cho nhìn, em nghịch điện thoại của anh đi, đưa sớm cho anh là được. Anh không lo em, nhưng anh phải gọi cho chú hai vào lúc hai giờ sáng.”

đó?”

Thẩm Vị Ương kinh ngạc ngẩng đầu: “Thật sự có thể cho em thoải mái dùng điện thoại di động? Anh có điện thoại dự phòng sao không đưa em cái điện thoại dự phòng

Lãnh Hoài Cẩn nào cho cô đơn giản như vậy, ngược lại cô có chút bất an.

“Đây là điện thoại di động cá nhân của anh, không có gì quan trọng trong đó cả. Em không cần lo lắng về nó, chỉ cần chơi vui là được.”

Anh xoa đầu cô và dỗ dành như một đứa trẻ.

Thẩm Vị Ương hoàn toàn cảm động trước sự tin tưởng của anh, ôm chặt lấy anh: “Anh ba, cảm ơn anh.”

Cô biết rằng một người như Lãnh Hoài Cẩn sẽ không dễ dàng giao thứ quan trọng như điện thoại di động cho người khác.

Đưa nó cho cô bây giờ cũng thực sự không tin tưởng hoàn toàn

Nhưng cô…

Tại sao cô không thú nhận và nói thẳng với anh rằng cô biết về Cực Lạc Yến, và nếu anh có bất kỳ nghi ngờ nào, anh có thể trực tiếp hỏi cô.

Sau khi trở về phòng, cô cầm điện thoại di động của anh mà lòng nặng trĩu.

Nhưng nếu thú nhận, anh sẽ không rủ cô đi phiêu lưu cùng anh, và có thể anh sẽ lại đẩy cô ra xa.

Cô chỉ là muốn gọi một cú điện thoại, anh cũng không phát hiện ra cái gì.

Sau khi nhập mật khẩu mở khóa do Lãnh Hoài Cẩn đưa, cô nhanh chóng đến gặp người cần liên hệ và tìm thấy một người tên Yến Hồi.

Trước anh có nói cô rằng dì của anh đã yêu cầu anh dạy dỗ Yến Hồi, vì vậy Yến Hồi chắc chắn là em họ của anh.

Điện thoại di động cá nhân của Lãnh Hoài Cẩn, chức năng giám sát có thể thay đổi được.

Sau khi suy nghĩ về điều đó, cô vẫn cảm thấy tốt nhất là gọi trực tiếp cho Yến Hồi từ điện thoại di động của Lãnh Hoài Cẩn.

Điện thoại di động của họ đã được giao nộp, ngay cả khi bị phát hiện cũng có thể bị theo dõi, sử dụng điện thoại di động của Lãnh Hoài Cẩn sẽ an toàn hơn.

Thấy trong phòng vẫn còn máy tính, cô lập tức bật lên để đổi chương trình, sau khi đổi chương trình giám sát trong điện thoại, cô ra ngoài nhìn cho chắc chắn không có

ai rồi mới gọi Yến Hồi như một tên trộm.

“Alo, anh, tối rồi anh gọi em có chuyện gì không?”

Giọng một cậu bé lười biếng phát ra từ đầu dây bên kia.

Thẩm Vị Ương thay đổi âm sắc, đóng giả làm Lãnh Hoài Cẩn: “Cậu còn nhớ Thời Ngạn không?”

Cô đã từng làm công việc lồng tiếng bán thời gian trước đây và việc bắt chước giọng nói của một người để lừa người khác trên trên điện thoại không phải là vấn đề

lớn.

Yến Hồi lập tức phản ứng ngay: “Anh à, anh còn điều tra hả, đừng dọa em, em đã nói rồi, cái đó là Thời Ngạn quay phim, anh ấy không thích phụ nữ. Tụi mình đã đi theo anh ấy từ nhỏ, chẳng lẽ lại không biết anh ấy thích nam hay nữ?”

Thời Ngạn thích đàn ông!

Làm sao có điều này được.

Thẩm Vị Ương nghe như bị sét đánh ngang tai, sững sờ đứng đó, nhưng rất nhanh phản ứng lại, tiếp tục hỏi Yến Hồi.

Cô giả vờ nghiêm túc nói với Yến Hồi: “Cậu ta thích đàn ông hay phụ nữ không liên quan gì đến tôi. Tôi muốn cậu giải thích rõ ràng cho tôi, không được bỏ sót bất kỳ chi tiết nào.”

Cô đã biết Lãnh Hoài Cẩn được một thời gian, và cô có thể giả vờ nghiêm túc như anh.

Đêm nay Yến Hồi uống nhiều rượu, đầu óc đã choáng váng, lúc này đã bị cô hù nên lập tức đem hết sự tình kể ra.

“Hôm đó bọn mình đi dự tiệc sinh nhật của anh ấy, anh không quen biết nên cứ ngồi một bên uống rượu, em đi nói chuyện với Thời Ngạn. Gần đây trên đường đua xuất

hiện một tên ma cà bông, nghe nói lai lịch không tầm thường, vì để đạt được giải nhất tân binh mà cậu ta trực tiếp sút bay hạng một và hạng hai, còn dùng xe phân khối

lớn.”

Nói đến đây, giọng điệu của Yến Hồi trở nên mất hứng.

“Thằng nhóc này còn là ngôi sao, gần đây nó hợp tác với Thời Ngạn, em đi gặp Thời Ngạn oán trách vài câu, Thời Ngạn bảo em đừng đắc tội cậu ta, sau đó em nói, em

không sợ, anh là anh của em, cậu ba nhà họ Lãnh, có anh che chở cho em, cho dù trời sập cũng không giết được em.”

Thẩm Vị Ương: “…Vậy cậu cứ nói cho tôi biết tất cả những gì cậu biết đi.”

Yến Hồi: “Lúc ấy Thời Ngạn liếc anh một cái, muốn nâng cốc làm quen, nói là khi còn bé gặp qua một lần, em nói dẫn anh ấy tới giới thiệu với anh. Chẳng qua lúc em định đưa anh ấy qua, điện thoại của Thời Ngạn bỗng reo lên, anh ấy ra ngoài nghe điện thoại trước.”

“Khi anh ấy trở về thì đi cùng với một thiếu niên lạ, hình như là con lai. Em và Thời Ngạn thường ra ngoài chơi cùng nhau, bọn em chưa bao giờ nhìn thấy thằng nhóc đó. Hơn nữa, thằng nhóc đó u ám đến nỗi ai nhìn vào cũng không thoải mái.”

Thiếu niên con lai?

Thẩm Vị Ương lạnh sống lưng, nghĩ đến người đàn ông vừa nhìn thấy trên màn hình lớn.

Yến Hồi tiếp tục nói.

“Lúc Thời Ngạn đi ra ngoài, em đã cùng đàn anh đi chào hỏi, nói dẫn Thời Ngạn tới đây cho hai người lại làm quen với nhau, vì vậy sau khi Thời Ngạn vòng lại, em đã đi tìm Thời Ngạn dẫn anh ấy đến chỗ bạn em. Thế nhưng không biết Thời Ngạn nghĩ thế nào, anh ấy nói một diễn viên như anh ấy chỉ là người làm trò cười cho công chúng, không cần lộ mặt.”

thật.”

“Bà nội nó, dù sao anh ấy cũng là cậu chủ nhỏ nhà họ Thời, hơn nữa làm một ngôi sao tốt như anh ấy thì có cái gì mà không cần lộ mặt?”

Khi đó Thời Ngạn đã nổi tiếng từ lâu rồi, anh ấy chỉ nổi một lần duy nhất, vào một năm trước khi xảy ra chuyện kia, đúng vào độ tuổi hai mươi mốt.

Thẩm Vị Ương nắm chặt điện thoại, cảm giác như sắp chạm đến sự thật mấy năm trước mà mình vẫn luôn muốn biết

Yến Hồi tiếp tục nói, giọng hơi yếu đi: “Thật ra anh này, có một chuyện em thật sự không dám nói cho anh biết, bởi vì em không thể chấp nhận đoạn video đó là

Video gì?

Có phải Lãnh Hoài Cẩn đã xem bộ phim được cho là bộ phim cuối cùng mà Thời Ngạn quay trước khi chết?

Tim Thẩm Vị Ương thắt lại.

Cô kiềm chế bản thân, nghiêm khắc nói: “Đừng mang theo cảm xúc cá nhân mà hãy nói rõ ràng đầu đuôi sự việc, chuyện này rất quan trọng với tôi, cậu biết gì thì cứ nói

hết ra.”

Lúc này Yến Hồi mới tiếp tục chán nản kể lại: “Thời Ngạn không muốn chào hỏi anh, em hơi khó hiểu nhưng không dám thờ ơ anh nên đã định qua tìm anh hòa giải

giúp anh ấy rồi. Ai ngờ em còn chưa kịp đi thì trên màn hình ktv xuất hiện đoạn video giường chiếu của Thời Ngạn với một người lạ.”

“Em sẽ không bao giờ quên được biểu cảm của anh Thời Ngạn lúc đó, như thể tất cả tôn nghiêm lẫn danh dự của anh ấy đều bị giẫm đạp dưới đất võ tan thành từng

mảnh. Thế nhưng anh ấy nhanh chóng phản ứng lại, nói đây là ip lớn anh ấy vừa quay xong, không ngờ lại bật nhầm mất. Sau đó anh ấy còn xin lỗi chúng ta, hy vọng không làm phiền mọi người.”

“Lúc đó cả đám đều say hết rồi, video cũng không quay rõ người đang đè trên người Thời Ngạn là ai, mọi người đều nghĩ là phụ nữ nên tùy tiện trêu chọc vài câu rồi thôi, chuyện này có vẻ đã trôi qua trong bình yên.”

“Thế nhưng..”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK