Mục lục
Một thai bốn bảo, mommy bà trùm cưng chiều vô đối - Thẩm Vị Ương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Lãnh Sùng, ông đứng lại cho tôi, ông phải bảo anh A Cẩn và Thẩm Vị Ương ly hôn, tôi không thích bọn họ ở bên nhau…”

“Haya, đủ rồi!”

Cô ta tùy hứng, thiếu lễ phép với phu nhân và chú mình, cuối cùng Lãnh Hoài Cẩn không nhịn được nữa, không kiêng nể cô ta còn nhỏ thiếu suy nghĩ mà nghiêm khắc dạy dỗ cô ta.

“Nếu cô cứ gây sự thì bây giờ tôi sẽ bảo Vệ Trạch đưa cô về nước, sau này không cho cô đặt chân đến biên giới nước A nữa.”

Haya ngây ra, mất một lúc mới hiểu được lời này của Lãnh Hoài Cẩn có ý gì, nhìn anh không thể tin nổi: “Anh bảo tôi cút sao? Bây giờ anh ghét tôi thế sao? Tôi đã làm gì sai mà anh phải bảo tôi cút?”

Cô Haya này không bị bệnh thần kinh thì cũng là được chiều quá nên không biết tốt xấu.

Thẩm Vị Ương nhìn khuôn mặt đầy nước mắt của cô ta như thể bị Lãnh Hoài Cẩn làm tổn thương đau thấu tim, không cảm thấy cô ta đáng thương chút nào mà chỉ thấy

cô ta bị điên, hơn nữa còn là điên nặng.

Lãnh Hoài Cẩn cũng cạn lời, càng không muốn lãng phí thời gian với cô ta: “Cô muốn hiểu sao thì hiểu, bao gồm cả việc tôi chăm sóc cô trước đây, nếu tôi có chăm sóc vượt quá giới hạn của một người lớn khiến cô hiểu lầm thì tôi xin lỗi cô.”

“Người lớn?”

Haya trợn tròn mắt, lần này càng điên cuồng hơn.

“Lãnh Hoài Cẩn, tôi coi anh như chồng, anh lại nghĩ tôi là con trẻ?”

“Chồng gì chứ? Chị hai ơi, tôi xin cô đừng mất mặt vậy được không?”

Yến Hồi cũng không nhìn nổi nữa.

Hơn nữa bây giờ nhìn thấy mức độ điên cuồng của Haya, anh ta thấy chuyện mình mời cô ta xử lý giấy đăng ký kết hôn giúp mình hoàn toàn không thể làm được, thế

nên cũng không sợ đắc tội cô ta.

“Anh trai tôi và bố cô là chiến hữu, yêu mến đồng đội nên chăm sóc cô một chút mà thôi, sao cô lại tự biên tự diễn, nghĩ là anh trai tôi hứng thú với cô gái điên như cô

chứ?”

“Anh bảo ai là cô gái điên?” Haya lập tức trừng mắt nhìn Yến Hồi như thế lửa giận trong lòng tìm được chỗ xả: “Tên gay chết tiệt, anh tưởng tôi không biết chuyện giữa anh và Tùy Giản sao? Bây giờ anh ở đây giúp chị dâu, chị dâu anh có giúp anh và anh Tùy của anh nhận giấy đăng ký kết hôn được không?”

“Haya! Cô quá mức rồi đấy!”

Lãnh Hoài Cẩn sa sầm mặt, câu này quá đáng rồi.

Yến Hồi trừng mắt nói lại: “Cái đồ thần kinh nhà cô, ban ngày ban mặt mà phát điên gì chứ, tôi là tên gay chết tiệt thì sao, ít nhất tôi và Tùy Giản tâm đầu ý hợp, tốt hơn mấy người chỉ mong mà không có được nhiều.”

Haya: “Tên gay chết tiệt nhà anh, anh bảo ai mong mà không có được, anh có giỏi thì lặp lại lần nữa xem, anh…”

“Đủ rồi! Chưa đủ mất mặt à?”

Thấy cảnh tượng càng lúc càng khó nhìn, Lãnh Hoài Cẩn cầm điện thoại định gọi người xử lý Haya, lúc này Diệp Phù Tô mới lạnh lùng nói.

Haya ban nãy còn hăng tiết, lạ thay lại nghe lời Diệp Phù Tô, trừng mắt nhìn Thẩm Vị Ương rồi đi mất.

Diệp Phù Tô xin lỗi Thẩm Vị Ương: “Xin lỗi cô Thẩm, Haya không hiểu chuyện, tôi thay cô ấy xin lỗi cô.”

“Tổng giám đốc Lãnh, cậu Yến, xin lỗi.”

Câu nói này của anh ta rất thành khẩn, dù có thật lòng cảm thấy bên mình sai hay không thì người ta đã tỏ thái độ rồi, bọn họ cũng không thể nói gì thêm nữa.

“Đúng rồi cô Thẩm, cô thật sự không mở cái hộp tôi tặng cô sao?”

Lúc trước khi đi, Diệp Phù Tô hỏi chuyện cái hộp.

Thẩm Vị Ương lấy cái hộp trong túi ra, đưa trả anh ta bằng hai tay: “Tôi đoán chắc hôm nay sẽ gặp anh Diệp Phù Tô nên đã mang hộp theo trả cho anh, tôi thật sự không có hứng thú.”

sao?”

Lãnh Hoài Cẩn thấy cái hộp thì hơi ngẩn ra, sau đó ánh mắt nhìn Diệp Phù Tô không thân thiện, hỏi: “Anh Diệp tặng cho vợ tôi món quà quý giá như thế là có ý gì?” “Món quà quý giá?”

Thẩm Vị Ương nhìn Lãnh Hoài Cẩn, lấy làm lạ hỏi: “Anh biết đó là gì sao?”

Lãnh Hoài Cẩn gật đầu, không thân thiện liếc mắt nhìn Diệp Phù Tô: “Nếu anh Diệp không đùa giỡn với em thì thứ bên trong hộp là nước mắt người cá Nam Hải.”

“Nước mắt người cá Nam Hải?” Thẩm Vị Ương ngạc nhiên nhìn Lãnh Hoài Cẩn hỏi: “Đây không phải sợi dây chuyền cổ anh lấy được trong hội đấu giá lúc trước

Lúc đẩy anh ngồi cùng Úc Uyển, cô còn định đi bắt gian lấy chứng cứ ly hôn.

Còn tưởng rằng anh sẽ đưa sợi dây chuyền này cho Úc Uyển.

Lãnh Hoài Cẩn như thể nhìn ra suy nghĩ của cô, bất đắc dĩ nhìn cô, cưng chiều nói: “Nếu anh mà mua cái này thật chắc chắn sẽ không đưa cho người phụ nữ nào trừ em, lúc đó anh chỉ muốn đấu giá tặng em thôi.”

Bị anh nhìn chăm chú, Thẩm Vị Ương hơi mất tự nhiên, kiêu ngạo quay đầu tránh ánh mắt anh nói: “Vậy sao em không nhìn thấy, anh đừng nói hôm đó đấu giá xong

anh đã ném dây chuyền vào thùng rác đấy nhé.”

Cô chỉ tiện miệng nói thôi, không ngờ Lãnh Hoài Cẩn còn nghiêm túc gật đầu với cô: “Đúng là ném vào thùng rác rồi.”

Thẩm Vị Ương nhìn dáng vẻ đứng đắn của anh, vẫn cảm thấy mình bị người đàn ông chó má này trêu chọc: “Anh lừa trẻ lên ba à, dây chuyền hơn một trăm triệu mà anh

nói vứt là vứt?”

“Anh ấy không lừa cô đâu.” Diệp Phù Tô giải thích: “Vì sợi dây chuyền đó là giả, anh ấy biết được đi tìm chủ bán đấu giá, nhưng chủ bán đấu giá cũng không biết sợi dây chuyền thật lưu lạc ở đâu.

“Giả sao?” Thẩm Vị Ương nhìn chiếc hộp tinh xảo có cơ quan trong tay mình: “Trong chiếc hộp này không đựng đồ thật đấy chứ?”

Lãnh Hoài Cẩn giơ ngón tay thon dài cầm cái hộp trong tay cô, sau đó loay hoay mất một lúc mà cái hộp vẫn không mở ra.

Lúc này anh mới nhìn Thẩm Vị Ương giải thích: “Hộp chứa nước mắt người cá Nam Hải thật sự thì người bình thường không mở ra được, nghe nói chỉ có chủ nhân đã được định mới có thể mở ra, cái lần trước anh lấy ở hội đấu giá xoay một lúc đã mở nó ra được, chắc chắn không phải đồ thật.

Thẩm Vị Ương: “Lõ anh là người định mệnh đó thì sao?”

Nhìn dáng vẻ ngây thơ của vợ, Lãnh Hoài Cẩn cười, cong ngón tay khẽ gõ lên đầu cô một cái: “Làm gì có người đã được định trước như mê tín thế, chỉ là lời đồn bên

ngoài thôi, bản thân cái hộp này đã không mở được, trong hộp chắc không có dây chuyền, nếu không sao chuỗi nước mắt người cá Nam Hải trong buổi triển lãm hôm đó lấy ra thế nào được.”

“Đương nhiên là người chủ bây giờ của nó biết cách mở, sau đó hôm bán đấu giá không biết vì lý do gì lại đưa nó đi triển lãm.”

Nói xong, Lãnh Hoài Cẩn lạnh lùng nhìn Diệp Phù Tô.

Ánh mắt Diệp Phù Tô cũng không mấy thân thiện: “Xem ra tổng giám đốc Lãnh không tin vào số mệnh.”

Lãnh Hoài Cẩn cười khẩy, ném cái hộp trong tay vào lòng anh ta: “Tôi biết nhà họ Diệp rất kỳ lạ, có thể hiểu được thuật pháp âm dương gì đó thật, nhưng tôi không có hứng, vợ tôi cũng không có hứng.”

Diệp Phù Tô nhận lấy cái hộp, nhìn Thẩm Vị Ương hỏi: “Cô Thẩm, cô nhìn cái hộp này thật sự không muốn mở ra chút nào sao?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK