Mục lục
Một thai bốn bảo, mommy bà trùm cưng chiều vô đối - Thẩm Vị Ương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bây giờ chuyện bà Lãnh có đồng ý hay không không còn là vấn đề nữa rồi.

Thật ra, hiện tại bà ta đã bị Thẩm Vị Ương chặn họng, căn bản không còn đường nào để nói.

Cô đã đưa ra được một bản báo cáo chứng minh được rằng hạng mục Huy Chương Vinh Quang này sẽ giúp công ty thu về lợi nhuận cực lớn trong tương lai, mà các cổ

đông có mặt ở đây làm gì có ai nói không với chuyện kiếm tiền cơ chứ.

Nếu lúc này bà ta mà đứng ra ngăn cản, lát nữa, khi Thẩm Vị Ương đưa cho các cổ đông mỗi người một bản báo cáo, khiến họ bị lung lay, sau đó hợp tác với nhau

chống đối bà ta, vậy uy nghiêm của một chủ tịch như bà ta sẽ bị quét sạch mất.

“Từ lần đầu tiên tôi nhìn thấy cô thì đã không ưa cô rồi, bây giờ cũng vậy.”

Sau khi nghiêm mặt ra lệnh cho Lãnh Linh Lung xong, bà cụ ngẩng đầu, nhìn Thẩm Vị Ương bằng ánh mắt không mấy vui vẻ.

Đó rõ ràng là một gương mặt cực kỳ trẻ trung, dung mạo không chê vào đâu được, đặc biệt là đôi mắt kia, vừa sáng ngời lại linh động, tựa như ẩn chứa sức mạnh to lớn rằng bản thân sẽ hoàn thành tốt mọi việc.

Nếu cô là cháu gái của bà ta, bà ta sẽ cảm thấy mình thật có phúc.

Nhưng cô lại là cháu gái của nhà họ Lục, là một kẻ khác họ. Với tình huống hiện tại, khi mà người cháu trai có thể cáng đáng mọi việc trong nhà họ Lãnh đã gục ngã thì

người phụ nữ này càng lợi hại, bà ta lại càng thấy đáng sợ.

Lãnh Thị tuyệt đối không thể đổi sang họ Lục.

“Huy Chương Vinh Quang có thể tiếp tục triển khai, nhưng cô phải rời khỏi đây.”

Sau khi tan họp, bà Lãnh bảo cô ở lại, nói thẳng điều kiện với cô.

Thẩm Vị Ương cười khẩy: “Thỏ chết, chó săn bị thịt, bà Lãnh à, bà muốn qua cầu rút ván thì cũng phải chờ qua được cầu đã chứ”

Bà Lãnh: “Thẩm Vị Ương, tôi không muốn nói nhiều với cô, một câu ngắn gọn thôi, nếu hạng mục Huy Chương Vinh Quang này nhận được vốn đầu tư của công ty mẹ, vậy cô nhất định phải rời đi.”

Ý bà ta rất đơn giản, hạng mục ở lại, nhưng Thẩm Vị Ương cô thì phải cút.

Không thể nào có chuyện Thẩm Vị Ương đồng ý với điều kiện này, mặt mày dần đanh lại, cô nói: “Bà Lãnh, bà đừng có mà quá đáng, hạng mục Huy Chương Vinh Quang này là do tôi giành được, hướng phát triển trong tương lai cũng là do tôi quyết định, thế mà bà lại muốn tôi rời đi ngay tại thời điểm nó được sinh ra ư, lõ sau này xảy ra chuyện thì ai chịu trách nhiệm? Ai có thể gánh nổi trách nhiệm này?”

“Thẩm Vị Ương, cô đừng tưởng trên đời này chỉ có mình cô là người thông thái, không phải không có cô là Huy Chương Vinh Quang không sống nổi.”

Thái độ của bà Lãnh cũng vô cùng kiên quyết.

“Tôi không thích nhìn thấy cô ở trong công ty, mong là cô Lục có thể tự giác một chút. Nếu cô thật sự muốn công ty tiếp tục thực hiện hạng mục này, vậy trong những ngày sắp tới, hãy nhanh chóng chuẩn bị trước các giai đoạn kế tiếp đi, chỉ cần nó kiếm ra tiền, công ty nhất định sẽ mời nhà thiết kế trò chơi giỏi nhất về tiếp nhận nó.”

Nhưng người đó chắc chắn không phải Thẩm Vị Ương, bà ta không thể giao lại Lãnh Thị cho một người phụ nữ lòng dạ hiểm độc như thế được.

Người nhà họ Lãnh chỉ có xíu lòng độ lượng như vậy thôi sao?

Sau khi rời khỏi văn phòng chủ tịch, trên mặt Thẩm Vị Ương phủ kín sương lạnh.

Giữ con bỏ mẹ, chính là đang nói tới tình huống này.

“Cô Thẩm, cô sao thế? Có phải chủ tịch lại phê bình cô không?”

Lúc trở lại phòng làm việc, Ngải Lan nhìn thấy sắc mặt của Thẩm Vị Ương không tốt, lập tức dán lại gần, hỏi.

Ánh mắt lo lắng của những người khác cũng theo đó mà tập trung về phía cô.

Thẩm Vị Ương điều chỉnh lại cảm xúc của mình, nhìn họ nói: “Không sao đâu, mọi người cứ làm tốt việc của mình đi, bên phía ban giám đốc đã đồng ý tiếp tục triển khai Huy Chương Vinh Quang rồi, tương lai chúng ta phải mang về thành tích thật chói mắt, không được để người khác xem thường được.”

chứ?”

sót.”

“Thật không quản lý Thẩm? Ban giám đốc thật sự đồng ý cho chúng ta làm tiếp rồi hả, không bán Huy Chương Vinh Quang đi nữa ư? Không phải tôi đang nằm mơ đó

Thẩm Vị Ương: “Là thật, mấy ngày nữa sẽ đưa vào thử nghiệm, mọi người nhớ chuẩn bị cho tốt, cơ hội lần này không dễ có được đâu, nhất định không được xảy ra sơ

Sau khi cổ vũ mọi người xong, cô quay về phòng làm việc của mình, ngồi xuống, mệt mỏi day day thái dương.

Xúc động muốn chạy thẳng về nhà tìm Lãnh Hoài Cẩn trước khi họp đã hoàn toàn biến mất.

Nếu anh thật sự cảm thấy bất mãn với cô, với tình hình hiện tại, thì dù có về cũng chẳng giải quyết được gì.

Có lẽ cả hai người họ đều cần một khoảng lặng cho riêng mình.

“Cô Thẩm, cô Thẩm, cô không sao chứ?”

Sau khi Ngải Lan gõ cửa tiến vào, thấy Thẩm Vị Ương vẫn trưng ra vẻ mặt không mấy vui vẻ kia thì có hơi lo lắng. Thẩm Vị Ương hoàn hồn, lắc đầu nói: “Không sao?”

“Tiến độ trải chăn cho dư luận đến đâu rồi?”

Ngải Lan: “Phê phán công khai ngày càng nhiều, chiều nay đã có thêm một số người đòi đình công rồi.”

Thẩm Vị Ương cười khẩy: “Rất tốt, tiếp tục kích thích dư luận, chỉ cần thêm hai ngày nữa là mọi việc sẽ xong xuôi.”

Quyết định giữ hạng mục lại, bắt cô rời đi của bà Lãnh thật ra không hề nằm ngoài dự đoán của cô.

Nhưng không sao, không bao lâu nữa họ sẽ phải cầu xin cô ở lại mà thôi.

“Tiểu Vũ, công đoàn đã thành lập xong chưa?”

Sau khi Ngải Lan lui ra ngoài, Thẩm Vị Ương lập tức gọi điện cho Vũ Bách.

Bên phía Vũ Bách có hơi loạn: “Có rất nhiều người tham gia, nhưng ồn quá đi mất, ai cũng lũ lượt tìm tôi kể khổ hết. Chị, em nhức đầu quá.”

Vũ Bách có cảm giác đầu mình sắp bị sự ồn ào của họ làm cho nổ tung rồi, quả thật là chịu không nổi nữa.

Thẩm Vị Ương: “Sợ phiền hả, chuyện này dễ mà, tôi nghĩ thế này, cậu cứ dẫn họ tới trước tòa nhà Lãnh thị gây rối đi, hôm nay bà Lãnh cũng có mặt ở đây, cậu dẫn mọi người tới cùng làm loạn, nói không chừng còn nhận được lời giải thích nữa kìa.”

Tâm trạng âm u buồn bực của Vũ Bách lập tức bị xua tan, trở nên sáng bừng rực rõ: “Chị à, sao chị lại thông minh như vậy chứ, giờ tôi dẫn họ tới ngay đây, chị cứ chờ

xem trò hay đi.”

Vũ Bách hưng phấn cúp điện thoại.

Nếu đã quyết định để hai bên có thời gian làm nguội lại cái đầu, Thẩm Vị Ương cũng không vội vàng về nhà gặp Lãnh Hoài Cẩn. Sau khi cúp máy, cô quay lại chỗ ngồi

của mình, định tăng ca.

Chờ khoảng nửa tiếng sau, điện thoại di động của cô lại reo lên.

Vũ Bách: “Chị, cảnh tượng hoành tráng lắm, chị vẫn còn ở tòa nhà Lãnh thị sao? Nếu còn thì mau ngó xuống mà xem nè, bà già họ Lãnh kia đã bị biển người chặn đứng

ngay trước cửa, tiến không được mà lùi cũng không xong này, ha ha ha.”

Nghe thế Thẩm Vị Ương vội bước tới cửa sổ trong phòng làm việc, mở ra một khe hở nhỏ trên rèm cửa rồi nhìn xuống dưới. Quả nhiên, bên dưới tòa nhà có rất nhiều

người đang đứng, ồn ào náo nhiệt vô cùng.

Hơn nữa, bà cụ Lãnh và Lãnh Linh Lung cũng ở đó, nhưng đã bị biển người nhấn chìm.

Có lẽ là bị mọi người xô đẩy quá mạng đây mà.

về

Chỉ khi lửa lan đến người mình thì bà cụ Lãnh mới biết thế nào là nóng ruột nóng gan.

Trong khi đó, sau khi Lãnh Hoài Cẩn nhận được cuộc gọi của Thẩm Vị Ương không bao lâu thì đã đuổi cổ cô y tá kia đi, rồi bắt đầu nằm dày vò đợi Thẩm Vị Ương trở

“Nhưng xin anh hãy nhớ kỹ một điều, Thẩm Vị Ương em đây chỉ cần những người đàn ông sạch sẽ, anh đừng dại gì mà tìm đường chết.”

Câu nói mà cô thốt ra qua điện thoại vẫn còn quanh quẩn trong đầu anh mãi không chịu đi, khiến anh phải đứng ngồi không yên.

Mục đích ban đầu của anh chỉ là muốn chọc cho cô ghen, chứ đâu phải là để cô có cơ hội thẳng chân đá mình đi.

“Sao đến giờ này vẫn còn chưa về, anh gọi điện hỏi thăm cô ấy thử chưa vậy?”

Sau khi tập luyện một lúc ở phòng phục hồi chức năng, cuối cùng anh cũng không kìm được nỗi lo lắng và bất an trong lòng, đành tới phòng khách, hỏi Lưu Hiểu Vũ

đang vui vẻ ngồi trên sofa xem TV.

Lưu Hiểu Vũ đặt đống đồ ăn vặt trong tay xuống, nhìn Lãnh Hoài Cẩn đầy khó hiểu, hỏi: “Anh không thể tự mình gọi hỏi chị ấy sao?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK