Mục lục
Một thai bốn bảo, mommy bà trùm cưng chiều vô đối - Thẩm Vị Ương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dạ Yến là trung tâm giải trí lớn nhất ở Đế Đô, bên trong có rất nhiều địa điểm ăn uống vui chơi, nhưng người bình thường chỉ có thể nhìn thấy sự phồn hoa ở bên

ngoài.

Trong giới thượng lưu, khu vực trung tâm của Dạ Yến là nơi mà người bình thường không thể đặt chân đến.

Thẩm Vị Ương vốn đang buồn rầu vì cô không phải là hội viên cấp cao của Dạ Yến, nếu Lãnh Hoài Cẩn tiến vào khu vực của hội viên cấp cao thì cô phải đi vào bằng

cách nào.

Nhưng không ngờ, Lãnh Hoài Cẩn lại tìm một nhà hàng tư nhân ở ngay bên ngoài, sau đó dẫn Úc Uyển đi vào, hơn nữa còn là phòng Vip kiểu mở một nửa. Cô tìm một vị

trí ở gần đó cũng có thể nhìn thấy rõ hai người đang làm gì sau bức bình phong chạm trổ hoa văn.

Chẳng lẽ anh thích nơi mộc mạc tự nhiên như này ư?

Thẩm Vị Ương nhớ tới đồng hồ trên cổ tay anh mà cô đã nhìn thấy vào tối qua, hình như cũng chỉ có mấy chục nghìn tệ, không hề ăn nhập với quần áo và giày đắt tiền

của anh, thậm chí còn trông hơi cũ.

nào.

Trước giờ đi ăn luôn là cái cớ, mà chuyện xảy ra sau đó mới là trọng điểm.

Thẩm Vị Ương do dự một hồi, sau đó nhân lúc bọn họ không chú ý mà cúi đầu đi vào, ngồi xuống ở một góc khuất, tay cầm điện thoại chuẩn bị “bắt gian” bất cứ lúc

Thật ra không chỉ có Thẩm Vị Ương cảm thấy kỳ lạ, mà lúc này Úc Uyển cũng cảm thấy kỳ quái.

Đừng nói là lúc này trông Lãnh Hoài Cẩn không khác gì một vị khách bình thường dẫn cô ta đến nhà hàng tư nhân dùng bữa, mà chỉ riêng việc tối nay người đàn ông luôn thờ ơ lại chủ động mời mình đi ăn tối, khiến Úc Uyển cảm thấy rất quái lạ.

Đây không phải là tác phong của Lãnh Hoài Cẩn.

Lúc trước anh không muốn nhìn thấy cô ta, mặc dù không đến độ nói lời cay nghiệt, nhưng cứ hờ hững mãi, giống như buổi đấu giá vào đầu tối nay, bây giờ anh mời cô ta đi ăn như vậy khiến trong lòng cô ta cảm thấy rất bất an.

Cộng thêm lúc này dường như giữa hai người cũng không có gì để nói, cảm thấy ngồi ở đây rất gượng gạo.

“A Cẩn, bà nội bảo ngày mốt tôi đến chơi với bà, ngày mốt anh có ở trong trang viên không? Tôi nghe bà nội nói mấy ngày nay anh luôn ở bên ngoài.”

Cô ta lên tiếng phá võ bầu không khí im lặng lúng túng, nở nụ cười tự nhiên thỏa đáng với Lãnh Hoài Cẩn.

Lãnh Hoài Cẩn gọi món xong thì đưa menu cho nhân viên phục vụ, sau đó mới trả lời: “Cô đến chơi với bà nội thì hỏi tôi có ở đó hay không làm gì.

Úc Uyển: “..

Thẩm Vị Ương: ‘

” “1

Đúng là người đàn ông thẳng thắn!

Nếu người ta không thích bạn, tại sao lại đến gặp bà nội của bạn? Bộ rảnh lắm à?

Thẩm Vị Ương đang đang trốn trong góc “nghe ngóng” cũng hơi lúng túng, huống chi là Úc Uyển đang ngồi ở đó.

Nhưng cô Úc Uyển này thực sự không phải là người bình thường, bị Lãnh Hoài Cẩn tạt một gáo nước lạnh như vậy mà vẫn có thể tươi cười.

Thẩm Vị Ương ngồi buồn chán ở đó, bắt đầu nghịch điện thoại.

“Trận chiến thế nào, đã bắt đầu cấu xé chưa?”

Chris gửi tin nhắn WeChat đến, sau đó còn gửi kèm biểu tượng cảm xúc ăn dưa xem náo nhiệt, cười trên nỗi đau của người khác.

Thẩm Vị Ương liếc nhìn hai người buồn chán ở bàn bên kia, trong lòng cũng rất chán chường.

“Không có, tôi định lấy dáng vẻ chị vợ bất chấp mặt mũi đi cào xé, nhưng người ta không cho tôi cơ hội này.”

Chris nói bằng giọng điệu đúng như dự đoán: “Chị à, hay là cô từ bỏ đi! Tôi đã sớm nói hai người này không có vấn đề gì rồi. Rõ ràng chồng cũ của cô không gọi điện cho người phụ nữ kia.”

Thẩm Vị Ương còn chưa kịp nhắn lại, anh ta đã đã gửi tiếp một câu.

“Thay vì nghi ngờ anh ta ngoại tình với người phụ nữ đó, không bằng cô tự tạo cơ hội cho anh ta ngoại tình đi.”

Thẩm Vị Ương ngồi thẳng dậy, vội vàng quay đầu lại: “Ý của anh là bây giờ tôi phải đi ra sau bếp bỏ thuốc vào đồ ăn của bọn họ sao?”

Mặc dù cô cảm thấy làm như vậy khiến bản thân rất khó chịu.

Nhất định là do cách này quá hèn hạ nên cô không thèm làm.

Nhất định là vậy rồi.

Chris: “Não cô bị chập mạch à? Đẩy chồng mình cho người phụ nữ khác, cô chê anh ta ngoại tình chưa đủ bẩn sao?”

Thẩm Vị Ương: “… Vậy ý của anh là gì? Anh không thể nói rõ trong một lần à?”

Chris: “[Thở dài.jpg] Ý tôi là tối nay anh ta nhìn thấy cô giả nam ánh mắt đã hiện lên chút hứng thú, không bằng cô hãy dùng thân phận nam để đi dụ dỗ anh ta, đến lúc đó cô muốn chụp ảnh kiểu gì mà chẳng được, đúng không?”

Thẩm Vị Ương: “… Anh cút được rồi đấy!”

Chris nói những lời này liền khiến cô nhớ lại dáng vẻ Lãnh Hoài Cẩn vươn tay nắm cằm cô khi đi trên hành lang ban này.

Nhớ lại dáng vẻ lúc đó của người đàn ông, trong lòng cô chợt ớn lạnh.

Dùng thân phận nam để đi dụ dỗ anh ư?

Chỉ có hạng người đê tiện hèn hạ như Chris mới nghĩ ra cách này.

Còn cô vẫn ngồi ở đây lặng lẽ quan sát tình hình.

Sau khi nhân viên phục vụ bưng thức ăn lên, cô chống cằm bằng một tay, vừa vui vẻ ăn những món mình gọi, vừa quan sát mọi cử động của Lãnh Hoài Cẩn và Úc Uyển.

Không biết có phải là vì khi ăn không được nói chuyện hay không mà trong lúc ăn cả hai đều không nói lời nào, thoạt nhìn rất xa lạ.

Cho dù hai người này kết hôn cũng sẽ “tôn trọng nhau như khách”.

Thẩm Vị Ương ngán ngẩm chọc miếng bít tết trong bát của mình, cảm thấy không còn mùi vị gì cả.

Tại sao cô lại đợi ở đây, đến giờ vẫn chưa có tiến triển gì cả?

“Chào anh, đây là bánh pudding xoài mà anh kia đã gọi cho anh.”

Trong lúc cô đang chán nản, nhân viên phục vụ đã mang món tráng miệng mà cô không hề gọi đến.

Thẩm Vị Ương giật mình ngồi thẳng dậy, xấu hổ cười nói: “Tôi, tôi không gọi món này.”

Nhân viên phục vụ lễ phép cười đáp: “Là anh Lãnh bàn số năm đã gọi món này cho anh.”

Anh Lãnh bàn số năm ư?

Thẩm Vị Ương xấu hổ nhìn về phía Lãnh Hoài Cẩn.

Lãnh Hoài Cẩn cầm ly rượu đế cao trong tay, khẽ mỉm cười nâng ly lên với cô.

Người đàn ông mới này còn không tươi cười khi ngồi đối diện với người đẹp, vậy mà bây giờ lại nâng ly nở nụ cười với người đàn ông khác, hơn nữa còn chu đáo gọi

món tráng miệng cho cô nữa.

Nếu anh chỉ gọi rượu hoặc mấy món phụ khác là tốt rồi, tại sao lại gọi món tráng miệng cho đàn ông con trai cơ chứ.

Cô thích ăn món tráng miệng sau bữa ăn, nhất là xoài, nhưng bây giờ cô đang giả nam thành Diệp Trúc Tâm, vậy mà Lãnh Hoài Cẩn không chỉ có vậy, mà còn thế kia

nữa.

Mặt cô đỏ bừng vì xấu hổ, vội vã nâng ly uống với anh từ xa, rồi mất tự nhiên cúi đầu ăn bít tết của mình.

Chẳng lẽ ngay từ đầu cô đã đi sai hướng, Lãnh Hoài Cẩn là ngoại tình với đàn ông, nên cô mới bị kích thích mà mất đi trí nhớ?

Trong lòng cô đang nghĩ ngợi lung tung, hơi hối hận vì hôm nay đã nóng đầu ăn mặc như này để đi “bắt gian”.

Khi Lãnh Hoài Cẩn nâng ly chúc mừng, Úc Uyển cũng nhìn thấy nên rất tao nhã đứng dậy đi tới trước mặt cô chào hỏi: “Chào anh Diệp, không ngờ anh cũng đến đây ăn tối, thật trùng hợp!”

Thẩm Vị Ương bất đắc dĩ ngẩng đầu nhìn Úc Uyển cười đáp: “Chào cô! Cho hỏi cô là?”

Cô thận trọng giả vờ không biết Úc Uyển là ai.

“Vừa rồi ở buổi đấu giá, hình như tôi đã nhìn thấy cô và bà tư Lãnh, giờ lại đi cùng anh Lãnh, chẳng lẽ cô là vợ tổng giám Lãnh sao?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK