Mục lục
Một thai bốn bảo, mommy bà trùm cưng chiều vô đối - Thẩm Vị Ương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“A!”

Lúc tâm trạng của cô đang kích động, Lãnh Hoài Cẩn nhân cơ hội kéo cô, khống chế trong lồng ngực, lấy đi con dao gọt hoa quả trong tay cô, đồng thời đánh cô ngất

xiu.

“Anh ba!”

Lãnh Diệp lo lắng, nhìn Thẩm Vị Ương đã hôn mê.

Lãnh Hoài Cẩn thản nhiên liếc nhìn về phía con lợn rừng ngã xuống đất, căn dặn: “Bên này giao cho em! Anh đưa cô ấy về trước!”

Hiện tại cảm xúc của Vị Ương kích động như thế, cũng chỉ có anh ba mới có thể khống chế nổi cô.

Lãnh Diệp nhẹ nhàng gật đầu, ở lại để kêu người đi tới vác con lợn rừng vào trong thôn.

Lãnh Hoài Cẩn cũng không hề đưa Thẩm Vị Ương về, mà sau khi đi được một đoạn thì đưa cô tới bãi biển mà bọn họ từng đến, ném cô vào trong nước biển.

Nước biển mặn mà bao trùm thân thể gầy gò của Thẩm Vị Ương, khiến cô lạnh buốt, tỉnh lại trong run rẩy.

“Lãnh Hoài Cẩn! Anh điên rồi!”

Lúc tỉnh lại trong mơ mơ màng màng và phát hiện mình bị ngâm trong nước biển, cô lập tức gào lên nghẹn ngào, vùng vẫy bơi vào hướng bờ biển.

Lãnh Hoài Cẩn lạnh lùng nhìn cô, xoay người rời đi.

Bi điên rồi à?

Thẩm Vị Ương tức giận, sau khi bò lên bờ, lập tức đuổi theo, giận dữ nói: “Anh có ý gì?”

“Lãnh Hoài Cẩn! Anh đứng lại! Anh có ý gì? Lãnh Hoài Cẩn! Anh đứng lại đó cho tôi!”

Lãnh Hoài Cẩn vẫn coi như không có ai, tiếp tục đi về phía trước như cũ, hoàn toàn phớt lờ sự tức giận mắng chửi của cô.

Thẩm Vị Ương dứt khoát chạy lên, kéo anh lại, chất vấn: “Rốt cuộc anh có ý gì? Nói rõ ràng đi! Tại sao lại ném tôi xuống biển, anh muốn tôi chết đuối hả?”

Lúc này, Lãnh Hoài Cẩn mới dừng bước, ánh mắt thăm thẳm, nhìn cô không cảm xúc: “Tôi là người mà mợ em tìm tới, em không nghĩ việc tôi muốn dìm chết em rất bình thường à?”

Thẩm Vị Ương chết lặng.

Lãnh Hoài Cẩn gõ tay cô ra khỏi cánh tay anh, thản nhiên nói: “Cứ mỗi tuần sẽ có một chuyến tàu chở hàng cập bến gần đây. Nếu em muốn rời đi thì có thể đợi lúc tàu chở hàng cập bến.”

Anh muốn thả cô rời đi.

Thẩm Vị Ương lại sửng sốt, trong lòng có cảm giác khó chịu.

Cô cũng không biết vì sao.

Rõ ràng cô cũng muốn rời khỏi nơi này, thế nhưng bây giờ phải thật sự rời đi, trong lòng cô lại có một cảm giác thất vọng mất mát.

Là bởi vì sau khi rời đi sẽ không còn được gặp lại anh sao?

Vì sao, vì sao lại thích một kẻ bắt cóc?

Cô bất lực, ngồi xổm xuống, từ từ ngồi trên bờ cát mềm mịn, ôm chặt lấy bản thân, ngồi ở đó uất ức nức nở.

Đều là lỗi của Đỗ Lệ Hoa và Lâm Thư Đồng, tại sao lại tìm người bắt cóc cô, còn tìm một cái gã bắt cóc đẹp trai như vậy…

Khi Thẩm Vị Ương tỉnh dậy, nhận ra mình đã quay lại trong sân nhỏ, nơi người nhà họ Lãnh ở.

Không phải cô đang ở bờ biển chờ tàu sao? Sao bây giờ lại ở chỗ này?

Tối hôm qua, sau khi Lãnh Hoài Cẩn rời đi, cô đã chuẩn bị xong xuôi để ngủ ngoài trời, còn dùng quần áo để làm một chiếc giường đơn giản bên cạnh tảng đá. Sau đó, hình như cô đã ngủ thiếp đi, nhưng khi ngủ trên bãi biển lại có cảm giác nóng nực lạ thường.

*Vị Ương! Cậu tỉnh rồi!”

Giọng nói vui mừng của Lãnh Diệp vang lên.

Cô chậm rãi ngồi dậy trên giường, nhìn Lãnh Diệp nghi hoặc, hỏi: “Lãnh Diệp! Sao tớ lại ở chỗ này?”

Lãnh Diệp bưng một bát thuốc cho cô, than thở: “Cậu bị sốt, là anh ba bế cậu về đây!”

Lãnh Hoài Cẩn bế cô về đây?

Thẩm Vị Ương nghi ngờ có phải là tại mình có vấn đề rồi không.

“Anh ta đưa tớ về? Nếu như tớ nhớ không lầm thì tối hôm qua là anh ta đuổi tớ đi mà. Nhìn thấy lợn rừng làm tớ bị thương cũng không thèm giúp, thậm chí còn ném tớ xuống biển. Những chuyện này đều là anh ta làm hết đấy!”

Lãnh Diệp nhìn dáng vẻ giận dỗi của cô, bất đắc dĩ nói: “Sao cậu lại ghi thù như vậy chứ!”

Thẩm Vị Ương đặt bát canh vừa nhận xuống, bực bội nhìn cậu ấy, tức giận nói: “Tớ ghi thù thì làm sao? Mấy người trói tớ ở xó xỉnh này, lại không nói rõ vì sao lại làm thế, tớ nghi ngờ các người là người mà Đỗ Lệ Hoa tìm là sai sao?”

Lãnh Diệp lấy điện thoại di động ra đưa cho cô, than thở: “Được thôi, coi như nghi ngờ của cậu là hợp lý, thế nhưng hiện tại anh ba đã giải quyết vấn đề nhập học của cậu rồi, cậu còn cho rằng bọn tớ là tội phạm bắt cóc lừa đảo không?”

“Giải quyết vấn đề nhập học của tớ là có ý gì?”

Thẩm Vị Ương đầu óc mơ hồ, nhìn cậu ấy, hỏi.

Lãnh Diệp giải thích: “Không phải mợ cậu tìm người bắt cóc cậu vì chỉ tiêu tuyển sinh của đại học Đế Đô à? Anh ba tớ đã đi tìm người chào hỏi rồi, bà ta cũng hết cách ngấm ngầm hành động, cướp đồ của cậu.”

“Nói cách khác, bất kể là khi nào cậu quay về, đều không ai có thể thể thân cậu để đi học đại học Đế Đô hết. Mặt khác, trong tương lai, nếu như cậu muốn tham gia nghiên cứu thì anh ba vẫn có thể tiện tay giữ cho cậu một suất thạc sĩ nghiên cứu sinh!”

“Thạc sĩ nghiên cứu sinh?”

Thẩm Vị Ương sợ ngây người.

Anh… Anh không chỉ giải quyết vấn đề nhập học giúp mình, mà còn tiện thể giúp mình có một suất thạc sĩ nghiên cứu sinh?

“Rốt cuộc các người là ai thế?”

Người có thể có quan hệ như thế này với trường đại học Đế Đô, chắc chắn không phải người bình thường. Người như vậy, ít nhất cũng không phải là người mà Đỗ Lệ Hoa và Lâm Thư Đồng có thể tiếp xúc được.

Lãnh Diệp một lần nữa cầm bát thuốc lên, đưa tới trước mặt cô, kêu cô uống, nói đùa qua loa: “Cậu không thể coi bọn tớ là sứ giả chính nghĩa của nhân dân được à? Biết quá nhiều cũng sẽ gặp rất nhiều phiền toái!”

Câu trước vừa nói đùa, câu sau ẩn chứa sự cảnh cáo.

Thẩm Vị Ương là người biết tiến biết lùi, sau khi xác nhận bọn họ và Đỗ Lệ Hoa không phải cùng một nhóm, cũng dần dần bình tĩnh lại.

“Cảm ơn mọi người! Thế nhưng, về suất thạc sĩ nghiên cứu sinh, tớ sẽ tự mình giành lấy, không muốn..”

“Là thủ khoa kỳ thi đại học, cậu có thể giành được suất đặc biệt này!”

Lãnh Diệp cười, đút một thìa thuốc tới miệng cô, trong mắt tràn đầy kính nể.

“Vị Ương! Cậu thật là lợi hại, tớ học rất là kém. Nếu như có trí thông minh này của cậu, nói không chừng tớ cũng sẽ không phải theo anh ba để mệt mỏi như này!”

Trọng trách của nhà họ Lãnh không rơi vào đầu cậu ấy, nếu như cậu ấy học giỏi một chút, sau này đến công ty làm chủ tịch gì đó, có lẽ sẽ an nhàn hơn là sống này đây

mai đó như bây giờ.

Thẩm Vị Ương được Lãnh Diệp khen thì hơi ngượng ngùng: “Thực ra… Thực ra cũng thường thôi, tớ không lợi hại đến thế. Để tớ tự làm!”

Cô muốn nhận chén thuốc trong tay Lãnh Diệp, tự mình uống thuốc.

Thế nhưng Lãnh Diệp vẫn cố chấp, muốn tự đút cho cô: “Không được! Để tớ đút cho, cậu là bệnh nhân, anh ba bảo tớ phải chăm sóc cậu thật tốt!”

Anh bảo Lãnh Diệp chăm sóc mình thật tốt sao?

Tâm tư Thẩm Vị Ương khẽ lay động, gò má hơi ửng hồng, hé miệng uống một thìa thuốc.

Vào lúc này, giọng nói lạnh lùng của Lãnh Hoài Cẩn lại xuất hiện.

“Cô không có tay à?”

Cái gì?

Đầu óc Thẩm Vị Ương mơ hồ, nhìn về phía cửa, không hiểu tại sao lại đột nhiên xuất hiện một người đàn ông lạnh lùng.

Không phải là anh bảo Lãnh Diệp chăm sóc cô à?

Lãnh Diệp cũng hơi xấu hổ lúng túng: “Khụ khụ! Anh ba! Anh đến rồi!”

Lãnh Hoài Cẩn không nhìn anh ta, mà nhìn về phía Thẩm Vị Ương, lạnh lùng nói: “Bây giờ cô Thẩm không nghĩ muốn bỏ đi nữa hả? Không phải hôm qua còn liều mạng muốn rời khỏi đấy à?”

Già mà hung ác thế!

Hôm qua thực sự là người đàn ông này bế mình về đây sao?

Thẩm Vị Ương cảm thấy nghi ngờ đối với chuyện này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK