Mục lục
Một thai bốn bảo, mommy bà trùm cưng chiều vô đối - Thẩm Vị Ương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mặc dù rất tức giận trước hành vi cặn bã của Lãnh Hoài Cẩn nhưng khi nói đến vấn đề quan trọng, Thẩm Vị Ương lại rất rõ ràng: “Cậu yên tâm đi, lần này tùy tiện đến đây là lỗi của tớ, tớ sẽ bù đắp, phối hợp với cậu thuận lợi rời đi trang viên nhà họ Lãnh.”

Có được sự đảm bảo của cô, trong lòng Lãnh Diệp cũng thở phào nhẹ nhõm, sau đó mới thật sự rời đi.

Thẩm Vị Ương đứng gác ở trên ban công, âm thầm trốn sau rèm cửa, sau khi chắc chắn rằng Lãnh Diệp đã thực sự rời khỏi biệt thự của Lãnh Hoài Cẩn, cô mới quay lại ngồi vào bàn đọc sách của Lãnh Hoài Cẩn, nghịch máy tính của anh….

Đến tối, Lãnh Diệp thật sự đến đón cô, bảo cô lập tức lên xe, sau đó trốn ở ghế sau, lái xe đưa cô rời khỏi trang viên.

Từ cuộc gọi của anh ta, Thẩm Vị Ương có thể nghe được, có người lẻn vào trang viên của nhà họ Lãnh để lấy cắp tài liệu mật nên xảy ra hỗn loạn, Lãnh Diệp nhân lúc này dẫn cô ra ngoài.

Sau khi đưa cô về nhà họ Lâm, hai người mới thở phào nhẹ nhõm, hoàn toàn bình tĩnh trở lại.

“Vị Ương, sau này phải sống thật tốt, chắc anh ba cũng nói cậu biết nên làm thế nào rồi phải không, chăm sóc bản thân cho tốt đấy.”

Lãnh Diệp nói lời tạm biệt với cô.

Thẩm Vị Ương khẽ gật đầu, thăm dò hỏi cậu ấy: “Lãnh Hoài Cẩn đang làm chuyện gì đó rất nguy hiểm à? Cho nên tạm thời không ở nhà?”

Lãnh Diệp lò đãng, mỉm cười làm theo cách mà Lãnh Hoài Cẩn dặn dò, tránh cho Thẩm Vị Ương nỗi lòng nghi ngờ: “Có thể có chuyện gì nguy hiểm chứ, dù sao anh ấy cũng là cậu chủ của nhà họ Lãnh, sau đợt này là có thể ăn chơi đàng điếm, trải qua cuộc sống sa hoa đồi trụy rồi.”

Cho nên giả thiết anh không gặp cô là bởi vì lo lắng cô gặp nguy hiểm thật sự chỉ là tự mình đa tình ư?

Trong lòng Thẩm Vị Ương chợt đau nhói, cảm thấy mình thật nực cười.

Thật sự quá nực cười.

Anh gần như đã nói thẳng với cô rằng anh không thích cô, đừng có trẻ con mà quấy rầy anh nữa.

Nhưng bây giờ cô lại tự nguyện ôm lấy ảo tưởng không nên có.

Thực sự quá hèn mọn.

Sau khi Lãnh Diệp rời đi, cô tự tát vào gương mặt đang rưng rưng nước mắt của mình.

Sau khi trở lại phòng ngủ, tùy tiện tắm rửa, rồi ngã vật xuống chiếc giường lớn, cả thể xác lẫn tinh thần đều kiệt quệ.

Hôm nay trong lúc đợi Lãnh Diệp trong phòng của anh, cô đã vào xem máy tính của anh, muốn từ trong đó biết một số chuyện liên quan đến anh, ít nhất cũng biết anh

phụ trách chuyện gì ở nhà họ Lãnh.

Sở dĩ họ gặp nhau là vì ban đầu họ đi giải cứu những cô gái và trẻ em bị lừa bán, nên ban đầu cô đoán những việc anh làm ở nhà Lãnh có thể rất nguy hiểm và cả tổ chức có tên Ám Dạ mà họ từng nhắc đến có bối cảnh rất phức tạp nữa.

Nhưng cô lục lọi trong máy tính của anh mà không tìm thấy thông tin hữu ích nào.

Cùng với những gì Lãnh Diệp vừa nói ở dưới lầu, cô càng chắc chắn rằng mình đã suy nghĩ nhiều.

Rõ ràng người ta muốn phủ sạch quan hệ với cô, nhưng cô vẫn chủ động muốn tìm cớ cho anh, đây không phải không có tự trọng thì là gì.

“Mở cửa! Thẩm Vị Ương, cô mở cửa cho tôi!”

Khi cô đang trong tâm trạng phức tạp, ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa dồn dập của Đỗ Lệ Hoa.

Để ngăn cánh cửa không bị gõ sập, cô lập tức xuống giường để mở cửa.

“Có chuyện gì?”

Cô lạnh nhạt nhìn Đỗ Lệ Hoa hỏi.

Đỗ Lệ Hoa đầu tóc rối bù, đôi mắt đỏ hoe, vẻ vênh váo hung hăng thường ngày giờ đã không còn nữa: “Cô đã đưa Đồng Đồng đi đâu, con bé ra ngoài với cô mà, sao giờ vẫn chưa về nhà? Cô nói đi, cô đã đưa con bé đi đâu.”

Lâm Thư Đồng vẫn chưa trở về?

Thẩm Vị Ương hơi bất ngờ.

Bây giờ nghĩ lại, cũng cảm thấy rất kỳ lạ.

Cho dù cô ta dùng cách gì để gặp được bà cụ Lãnh, chắc chắn cũng sẽ nói cho bà cụ Lãnh biết mình đang tìm cậu chủ của nhà họ. Với phản ứng của nhà họ Lãnh hôm nay, cậu chủ dòng chính của nhà họ Lãnh chỉ có ba người, bà cụ Lãnh ghét Lãnh Hoài Cẩn, phản ứng đầu tiên hắn là đổ tội lên đầu anh.

Bà không thể nào thân thiện với bạn của Lãnh Hoài Cẩn như vậy, không ném thẳng cô ta ra ngoài, còn đích thân gặp mặt.

Chỉ sơ là muốn đưa vào…

Nghĩ đến sự căng thẳng của Lãnh Hoài Cẩn và Lãnh Diệp hôm nay, Thẩm Vị Ương cảm thấy Lâm Thư Đồng đang lành ít dữ nhiều.

“Đúng là cô ta muốn theo tôi ra ngoài nhưng chúng tôi tách nhau ra ở nhà họ Lãnh.”

Mặc dù vậy, cô sẽ không lo lắng hay đồng cảm với Lâm Thư Đồng.

Là do cô ta đang đời, chính cô ta không biết điều muốn đi theo cô.

Dùng người ngoài làm con chốt thí, có lẽ cô sẽ cảm thấy áy náy khó chịu nhưng nếu đối phương là Lâm Thư Đồng, nếu bà cụ Lãnh có thể tiện thể thay cô xử lý cô ta,

thậm chí cô còn cảm thấy hả hê trong lòng.

Đỗ Lệ Hoa nhìn dáng vẻ lạnh nhạt của cô, lập tức “tan nát cõi lòng” nhìn cô tức giận nói: “Thẩm Vị Ương, cô không có trái tim, đó là em họ của cô đấy, rốt cuộc cô muốn làm gì con bé? Cô đối xử tàn nhẫn với em họ đến vậy sao?”

Nhà họ Lãnh đã gọi người đến thông báo cho bà ta, nếu nhà họ Lục không đến nhận người, con gái họ sẽ bị giam cầm trong ngục tối mãi mãi.

Nhưng khi bà ta vội vàng tìm đến nhà họ Lục cầu cứu, thực ra nhà họ Lục cũng biết chuyện con gái bà ta mạo danh Thẩm Vị Ương, nên buông tay mặc kệ.

Bây giờ người duy nhất có thể cứu con gái của bà ta chỉ có Thẩm Vị Ương.

“Bố tôi là người nhà họ Lục? Con trai thủ trưởng Lục?”

Khi Đỗ Lệ Hoa kể cho Thẩm Vị Ương tất cả những gì họ đã che giấu vì con gái của mình, đôi mắt của Thẩm Vị Ương trợn to không thể tin được.

Chẳng phải bố cô là một chàng trai nghèo sinh ra trong một gia đình lao động bình thường sao? Sau khi kết hôn, bố sống cùng mẹ trong căn nhà cũ của ông ngoại, còn bị cả nhà cậu chế giễu, nói bố là đồ đi ở rể, bảo cô đổi thành họ Lâm thay vì họ Thẩm.

Nhưng hóa ra bố cô không phải họ Thẩm, mà là họ Lục?

Mọi chuyện có hơi phức tạp, Thẩm Vị Ương không thể chấp nhận được ngay.

“Cho nên khi bà nội và anh trai tôi đến tìm tôi, bà đã bảo Lâm Thư Đồng giả làm tôi, không chỉ tìm người bắt cóc tôi, giành lấy suất nhập học của tôi mà còn nhờ nhà họ Lục giúp đỡ làm ra tất cả những chuyện này, để những người thân thực sự của tôi trở thành đồng lõa làm tổn thương tôi?”

Suy nghĩ ác độc như vậy, đúng là lòng dạ đáng chết.

Hai mắt Thẩm Vị Ương đỏ hoe, căm phẫn trừng mắt nhìn Đỗ Lệ Hoa.

Đỗ Lệ Hoa biết Thẩm Vị Ương không thể tha thứ cho mình, nhưng bây giờ vì cứu con gái, bà ta không thể không giả vờ đáng thương, phục tùng trước mặt cô.

“Vị Ương, Vị Ương, tôi biết là tôi sai rồi, những chuyện này đều là do tôi làm ra, Đồng Đồng cũng không biết gì hết, con bé chỉ là một đứa trẻ thôi.”

“Đứa trẻ?” Ánh mắt Thẩm Vị Ương lạnh như băng, cười khẩy: “Mười tám tuổi mà vẫn còn là đứa trẻ? Mợ nuôi đứa trẻ to xác sao?”

“Đứa trẻ mười tám tuổi này của mợ còn định tính kế với chị họ, âm mưu giành lấy cuộc đời của chị, đúng thật là đáng sợ!”

“Vị Ương, Vị Ương, tôi biết sai rồi, cầu xin cô, cầu xin cô mau cứu Đồng Đồng đi, cô là cháu ruột của nhà họ Lục, cô đi cầu xin bà cụ nhà họ Lục đi, chắc chắn bà ta sẽ giúp cô.”

“Bà sẽ giúp tôi nhưng tôi sẽ không giúp mợ.”

Khi Thẩm Vị Ương bị bà ta kéo cổ tay, cảm giác như bị một con rắn độc ghê tởm quấn lấy, định lập tức hất ra.

Nhưng không ngờ, Đỗ Lệ Hoa ngã thẳng xuống cầu thang: “A!”

Đầu óc Thẩm Vị Ương trống rỗng, lúc theo bản năng muốn đưa tay ra, Đỗ Lệ Hoa đã lăn từ trên cầu thang xuống chân cầu thang…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK