Đây là lễ phục mà cô con gái quá cố của nữ vương bệ hạ mặc vào ngày lễ trưởng thành.
Sau khi Thẩm Vị Ương biết được nguồn gốc của chiếc váy này, sắc mặt cô tái mét.
Là do cô sơ suất, đáng lẽ cô nên phát hiện ra vấn đề sớm hơn, làm sao A Cẩn có thời gian chuẩn bị chiếc váy hoa lệ đắt đỏ như vậy?
Nhưng, rốt cuộc là ai đang hãm hại cô?
Khi đang giằng co với nữ vương bệ hạ, ánh mắt của cô nhanh chóng lướt qua những người có mặt ở đây, cuối cùng dừng lại chỗ Cổ Văn Chu.
Cô ta ưu nhã cầm chiếc ly đế cao, nâng ly chúc mừng đầy ẩn ý với cô, sau đó hơi híp mắt lại, lạnh lùng uống cạn rượu đỏ trong ly.
Quả nhiên là cô ta.
Cô quá sơ suất, Cố Vấn Chu là cháu gái ngoại của Diệp Tu Ly, bữa tiệc của hoàng thất, cô ta muốn đến lúc nào thì đến.
“Lãnh Hoài Cẩn, tôi đã nể mặt cậu rồi, nếu như hôm nay cậu quyết tâm bảo vệ người phụ nữ này thì đừng trách tôi không nể mặt nhà họ Lãnh.”
Nữ vương bệ hạ cau mày nhìn Lãnh Hoài Cẩn đang đứng chắn trước mặt Thẩm Vị Ương.
Haya đến hóng hớt, thấy cuối cùng Diệp Chiêu Chiêu cũng gặp báo ứng, cô ta vui mừng khôn xiết, nhưng cô ta thấy Lãnh Hoài Cẩn bảo vệ con khốn này như thế thì lại sốt ruột.
“Anh A Cẩn, anh đừng quan tâm đến cô ta nữa, là do cô ta tự mình làm sai, làm cho bà nội tức giận, anh đừng để cô ta liên lụy anh.”
Haya đã quen ương bướng, lúc này lại cẩn thận đứng cạnh nữ vương bệ hạ khuyên nhủ Lãnh Hoài Cẩn.
Thẩm Vị Ương có thể cảm nhận được mức độ nghiêm trọng của vấn đề này thông qua thái độ của cô ta.
Ván đã đóng thuyền, cô không thể kéo Lãnh Hoài Cẩn xuống nước được.
“A Cẩn, anh đừng có..”
“Từ lâu tôi đã không còn quan hệ gì với nhà họ Lãnh nữa rồi.” Lãnh Hoài Cẩn ngắt lời cô, ánh mắt kiên định nhìn nữ vương bệ hạ, không có ý muốn lùi bước giao người ra: “Sự việc hôm nay vẫn còn rất nhiều điểm đáng ngờ, chúng tôi chỉ có thể gửi lời xin lỗi đến nữ vương bệ hạ trước, sau đó tra rõ chân tướng giải thích rõ ràng với nữ vương
điện hạ.”
“Xin lỗi? Xin lỗi thế nào?” Nữ vương bệ hạ cau mày, ánh mắt tràn đầy sự chán ghét và căm hận nhìn Thẩm Vị Ương: “Bây giờ, tôi ra lệnh cho cô cởi chiếc váy trên người xuống, đừng làm bẩn đồ của con gái tôi.”
Ngay bây giờ?
Thẩm Vị Ương siết chặt hai nắm đấm.
Nếu muốn mặc lễ phục như này, nội y đều phải thay bằng miếng dán ngực, làm sao có thể cởi ra trước mặt nhiều người trong bữa tiệc như vậy.
Rõ ràng là nữ vương đang cố tình sỉ nhục cô.
Lãnh Hoài Cẩn cũng phát cáu, cởi áo vest của mình khoác cho Thẩm Vị Ương, sau đó tức giận giằng co với nữ vương: “Nữ vương bệ hạ, làm người thì phải biết chừng mực, bà đừng để mọi chuyện đi quá xa.”
“Sao lại như vậy được, nữ vương điện hạ, ngài…”
“Cậu đang dạy nữ vương bệ hạ phải làm như thế nào sao?”
lại.
Diệp Phù Tô đang đứng cạnh Diệp Tu Ly cũng không nhìn nổi nữa, lập tức muốn tiến đến giúp đỡ Thẩm Vị Ương, nhưng lại bị Diệp Tu Ly phất tay gọi thị vệ đến giữ
“Đưa cậu chủ về”
Diệp Phù Tô không chịu, nhưng hoàn toàn không thể thoát khỏi sự khống chế của hai thị vệ, cứ bị lôi đi như thế.
Phòng tiệc lại khôi phục sự yên tĩnh, chỉ còn lại giằng co khốc liệt giữa nữ vương bệ hạ và Lãnh Hoài Cẩn.
“Ra tay đi, lột lễ phục trên người cô ta xuống.”
Nữ vương bệ hạ cũng mất kiên nhẫn, nắm chặt cây trượng trong tay, có chút tức giận nói.
Sau đó hơn chục thị vệ trong phòng tiệc lần lượt tiến lên, bao vây Lãnh Hoài Cẩn và Thẩm Vị Ương.
Bên hông bọn họ đều có súng.
Cô mặc lễ phục cồng kềnh như vậy nên hành động không tiện, hoàn toàn không thể rút lui bình an vô sự trong tòa lâu đài lớn như vậy.
“Em…”
“Im miệng, nếu như em dám cởi ra, anh sẽ bóp chết mình trước.”
Khi cô giơ tay định cởi áo vest mà Lãnh Hoài Cẩn khoác cho cô xuống thì bị bàn tay to lớn của Lãnh Hoài Cẩn đè lại.
“Em không tin người đàn ông của mình đến vậy sao?”
Tất nhiên không phải, chỉ là cô không muốn liên lụy anh.
Mất đi tôn nghiêm có là gì, cô chỉ muốn anh sống thật tốt.
Nhưng suy nghĩ của Lãnh Hoài Cẩn lại trái ngược với cô.
Ngón tay thon dài của anh nhanh chóng cài từng chiếc cúc trên áo vest giúp cô, giọng điệu không vui cảnh cáo cô: “Nhớ kỹ, không ai được phép bắt nạt em trước mặt
anh.”
Cảm giác cảm động ùa tới, lồng ngực Thẩm Vị Ương cũng nóng hổi: “Được, em tin anh.”
Mặc kệ là tình huống nguy hiểm hay tuyệt vọng, cô đều tin tưởng anh.
Sau khi cài xong cúc áo cuối cùng cho cô, đã có vài thị vệ lao về phía họ, trong phòng tiệc rất đông người, bọn họ cũng không dám nổ súng trước.
Vì vậy Lãnh Hoài Cẩn nắm bắt được cơ hội, anh và Cẩm Vị Ương nhìn nhau. Anh nắm chặt hai tay cô, cô nhảy lên nắm chặt tay anh rồi xoay một vòng, bàn chân giẫm
giày cao gót đá về phía mấy thị vệ. Sau một loạt động tác dứt khoát linh hoạt, Lãnh Hoài Cẩn ôm vòng eo thon thả của cô để cô tiếp đất thuận lợi, anh bước tới giật khẩu
súng ngắn của thị vệ đang lắc lư sắp ngã rồi ném cho cô.
Thẩm Vị Ương nắm chặt khẩu súng, bắn thẳng về phía nữ vương bệ hạ. Trong khoảnh khắc mọi người đang lo lắng nhìn về phía nữ vương bệ hạ, cô lập tức đá văng giày
cao gót, nắm chặt bàn tay của Lãnh Hoài Cẩn, cùng anh chạy ra khỏi phòng tiệc.
Nhưng chiếc váy này quá dài quá to, tốc độ của cô cũng chậm hơn rất nhiều. Lúc cô đang lo lắng liệu mình có liên lụy đến Lãnh Hoài Cẩn hay không, anh nắm chặt tay cô, cô vô thức phối hợp với động tác của anh, sau đó bị anh “ném” lên lưng. Cô ôm chặt cổ anh để anh cõng mình trốn thoát khỏi bữa tiệc như địa ngục này.
Đối mặt với những thị vệ đã phản ứng kịp và đuổi theo bọn họ, Thẩm Vị Ương quay đầu lại, cô không do dự bắn vài phát, bắn võ chiếc đèn pha lê khổng lồ ở giữa phòng tiệc, gây ra hỗn loạn, tranh thủ được càng nhiều thời gian để bọn họ chạy thoát.
Còn nữ hoàng bệ hạ, người vừa bị nghi ngờ bị bắn trúng, sắc mặt tái nhợt, hai chân mềm nhũn quỳ ngồi dưới đất, đầu tóc rối bù.
Phát súng kia của Diệp Chiêu Chiêu không làm bà ấy bị thương, nhưng đã làm rơi chiếc vương miện trên đầu bà ấy, và phá võ tôn nghiêm cần có của một nữ vương.
“Còn ngây ra đó làm gì, còn không mau bắt bọn chúng lại, đưa Diệp Chiêu Chiêu đến trường đấu thủ lớn nhất của nước Y chúng ta, để cho đám súc sinh đó xé cô ta ra thành từng mảnh!”
Dáng vẻ nhếch nhác như vậy của mình bị nhiều người nhìn thấy, nữ vương điện hạ thẹn quá hóa giận, lập tức phẫn nộ với Tướng quân Joy, người phụ trách an toàn của
bà ấy, bà ấy tức giận run rẩy chỉ vào cánh cửa mà Diệp Chiêu Chiêu vừa trốn thoát.
Joy lập tức dẫn người đuổi theo.
Haya bị sự việc xảy ra quá đột ngột dọa cho sợ hãi, sắc mặt cô ta tái nhợt dìu nữ vương bệ hạ đứng dậy, giọng nói run rẩy an ủi bà ta: “Không sao đâu, không sao đâu
bà. Joy nhất định sẽ bắt được bọn họ, đến lúc đó chúng ta sẽ ném con khốn đó vào trường đấu thú, làm thức ăn cho đám súc sinh kia, báo thù cho bà.”
Sawyer đứng ở bên cạnh cũng an ủi vài câu đơn giản, nhưng mà ông ta cũng không để ý lắm, ánh mắt sâu thẳm nhìn về phía Cố Văn Chu cách đó không xa.
Cố Vãn Chu thận trọng cung kính gật đầu với ông ta, cô ta lặng lẽ rời khỏi phòng tiệc hỗn loạn đầy những lời than vãn và phàn nàn của những người gọi là quý tộc.
Thà giết nhầm còn hơn bỏ sót.