Mục lục
Một thai bốn bảo, mommy bà trùm cưng chiều vô đối - Thẩm Vị Ương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Đúng, cô lương thiện đấy, vợ tôi chỉ suýt nữa đã bị lửa thiêu chết, nhưng cô lại thua một trận đấu.”

Anh Hoài Cẩn nắm lấy tay Thẩm Vị Ương, lạnh lùng đi đến trước mặt nữ hoàng điện hạ.

“Nữ hoàng điện hạ, mong ngài nhất định phải có một lời giải thích cho chuyện ngày hôm nay. Bây giờ đang phát sóng trực tiếp trên toàn cầu, chúng ta cũng không thể để cho tất cả người dân khắp thế giới nghĩ rằng hoàng tộc của nước Y không chịu nhận thua.”

Lúc này vẻ mặt của nữ hoàng trông rất lúng túng và xấu hổ. Vốn dĩ Haya làm ra loại chuyện này đã đủ mất mặt rồi, nhưng bây giờ cô ta lại tự tìm đường chết mà phát sóng trực tiếp trên toàn cầu, bây giờ cả thế giới đều biết cô ta là một người phụ nữ độc ác. Còn người phụ nữ mà cô ta ghét nhất – Thẩm Vị Ương lại trở nên nổi tiếng nhờ buổi phát sóng trực tiếp này.

“Haya, mau xin lỗi cô Thẩm.

Nữ hoàng điện hạ nhìn Haya tức giận trách móc.

Trước mắt chỉ có thể xin lỗi trước, bày tỏ thái độ trong buổi phát sóng, nếu không thì sau này vẫn bị chửi bới. Nhưng Haya dù thế nào cũng không chịu xin lỗi, ngược lại còn tức giận nói với nữ hoàng điện hạ: “Bà nội, chẳng phải cháu đã nói là không với do cháu làm rồi sao, vì sao bà lại không chịu tin cháu chứ, thật sự không phải do cháu làm mà.”

Trong mắt nữ hoàng không hề có tia khoan dung nào, vẫn giận dữ ra lệnh cho cô ta: “Xin lỗi.”

*Tôi xin lỗi.”

Haya siết chặt hai tay, sau khi nói một câu xin lỗi với Thẩm Vị Ương liền quay đầu chạy mất, trông có vẻ vô cùng tức giận.

Nữ hoàng điện hạ chỉ có thể tiếp tục hòa giải với cô: “Đứa nhỏ này bị tôi chiều hư rồi, cô Thẩm, tôi thay mặt nó xin lỗi cô lần nữa, thật sự rất xin lỗi.”

Một bà cụ đã hơn tám mươi tuổi, hơn nữa còn mang thân phận nữ hoàng lại tự hạ mình nói lời xin lỗi một cách kính cẩn với cô như vậy. Nếu Thẩm Vị Ương không chấp

nhận thì thật không biết tốt xấu.

“Nữ hoàng điện hạ, ngài không cần như vậy, bây giờ tôi đã không sao rồi nên ngài cứ yên tâm. Tôi sẽ không trách công chúa Haya nữa, chuyện đã qua rồi thì cứ cho qua, chỉ cần sau này công chúa Haya không gây phiền phức cho tôi nữa là được.”

Ý trong lời nói có nghĩa là: “Tôi bỏ qua lần này, nhưng nếu lần sau cô ta vẫn gây rắc rối thì tôi sẽ không tha cho cô ta đâu.”

Nữ hoàng điện hạ nhìn cô, giữa hai người bỗng có cảm giác đọ sức một cách tế nhị. Cuối cùng nữ hoàng nở nụ cười khéo léo: “Tôi sẽ dạy dỗ đứa cháu gái của tôi thật kĩ, cô Thẩm cứ yên tâm.”

“Nếu trận đua ngựa đã kết thúc, vậy buổi phát sóng trực tiếp cũng nên kết thúc rồi, nữ hoàng điện hạ, chúng ta đến những nơi khác xem thử đi.”

Lãnh Sùng đúng lúc xuất hiện, kết thúc trò hề đáng xấu hổ này.

Chờ đến khi ông ấy và nữ hoàng điện hạ rời đi, các phóng viên lập tức chạy tới phỏng vấn Thẩm Vị Ương, may mà Lãnh Hoài Cẩn mang theo đủ vệ sĩ nên đã nhanh

chóng đưa cô rời khỏi nơi này.

Sau khi về khách sạn nghỉ ngơi, A Nặc chờ đợi trong phòng tổng thống lập tức nhào tới ôm lấy chân của cô, vô cùng sợ hãi nói: “Mẹ ơi, khi nãy nguy hiểm quá, A Nặc rất sợ mẹ ngã xuống đấy, hu hu hu!”

“Em trai đừng khóc, chẳng phải mẹ không có chuyện gì sao?” Tiểu Y Y hiểu chuyện vỗ lưng an ủi cậu bé: “Có bố ở đó mà, bố sẽ bảo vệ mẹ thôi.”

Thẩm Vị Ương cũng kiên nhẫn dỗ dành A Nặc: “A Nặc ngoan, mẹ thật sự không sao mà”

A Diên rút khăn giấy bước tới lau nước mắt cho A Nặc, ngăn không cho nước mắt của cậu bé làm bẩn quần áo của Thẩm Vị Ương.

Lãnh Hoài Cẩn cũng ngồi xổm ở trước mặt A Nặc, kiên nhẫn an ủi cậu bé: “A Nặc ngoan nào, bây giờ mẹ đã không sao rồi, con là con trai, con trai thì không được khóc

đâu. Con nhìn hai chị xem, các chị đều rất kiên cường, A Nặc phải học tập theo hai chị nhé.”

Trong những đứa con của mình, người mà Lãnh Hoài Cẩn yêu thương nhất là A Nặc. Nếu như A Quân khóc lóc ở trước mặt mình như vậy thì anh cảm thấy mình sẽ tát

thêm vài tạt nữa để thằng bé khóc cho đủ.

Nhưng A Nặc thì khác, cậu bé yếu ớt từ nhỏ, uống thuốc còn nhiều hơn ăn cơm, còn phải ở bệnh viện một thời gian dài, chắc chắn sẽ rất tò mò với thế giới bên ngoài

nhưng đồng thời cũng sẽ vì hiếm khi đặt chân ra ngoài mà cảm thấy sợ hãi.

A Nặc nhìn vào Lãnh Hoài Cẩn đang kiên nhẫn an ủi mình mới bất giác hỏi anh: “Bố ơi, bố đã nhớ ra A Nặc rồi sao?”

Lãnh Hoài Cẩn cảm thấy sắc mặt của Thẩm Vị Ương bên cạnh anh đã thay đổi rồi. Lúc này chuyện gây rối của Haya khiến anh gần như quên mất giữa anh và Thẩm Vị Ương vẫn còn vấn đề lớn này chưa giải quyết.

Quả nhiên Thẩm Vị Ương đã bắt đầu nói mấy lời kỳ lạ để phạt anh.

“A Nặc, bây giờ bố đã khôi phục trí nhớ và nhớ ra con là ai rồi, nhưng con nhất định phải ngoan ngoãn nghe lời đấy, nếu không làm bố tức giận thì bố có thể sẽ quên mất A Nặc nữa đấy.”

A Nặc không hiểu lắm gật đầu, tự mình lấy khăn giấy từ trong tay chị A Diên, lau sạch nước mắt của mình: “Vậy A Nặc không khóc nữa, bố đừng quên A Nặc nữa

nhé”

con.”

Lãnh Hoài Cẩn toát mồ hôi, lập tức hứa hẹn nói: “A Nặc, Y Y, A Diên, bố hứa sau này sẽ không phạm phải lỗi lầm như này nữa, bố sẽ không quên các con nữa, xin lỗi các

Anh nhìn vào Thẩm Vị Ương để nói câu xin lỗi cuối cùng này. Thẩm Vị Ương lại không thèm để ý đến anh, cô nhìn Y Y hỏi: “Y Y, Tử Niệm đâu, Tử Niệm đi đâu rồi?”

Y Y giải thích: “Chú Mục Dã gọi anh ấy đi chụp hình rồi ạ.”

Thì ra là đi chụp hình rồi.

Hiện tại bởi vì việc học nên Tử Niệm đã không nhận đóng phim nữa, nhưng thỉnh thoảng vẫn phải lộ mặt làm việc.

Tốc độ thay người mới trong giới giải trí thật sự quá nhanh, sau này nếu cậu ấy muốn tiếp tục phát triển trong giới giải trí thì bây giờ tốt nhất nên duy trì độ nhận diện nhất định. Nhưng điều quan trọng vẫn là chăm chỉ học tập kiến thức văn hóa, một ngôi sao không có văn hóa thì ngay cả kịch bản cũng không hiểu, đừng nói đến việc

tương lai sẽ tiến xa hơn.

“Tối nay trên đường Quan Đạo Trường rất náo nhiệt, mẹ đi tẩy trang thay quần áo, sau đó nghỉ ngơi một chút, đến tối sẽ dẫn các con đi chơi được không?”

Thẩm Vị Ương nhéo gương mặt nhỏ nhắn của hai cô con gái hỏi.

A Diên tròn mắt nhìn chằm chằm vào bộ hán phục trên người cô: “Mẹ ơi, bọn con có thể chụp chung với mẹ một tấm hình không, con rất thích bộ đồ này.”

Y Y cũng nhanh chóng nói: “Y Y cũng thích, mẹ ơi hôm nay mẹ đẹp lắm, giống hệt thần tiên tỷ tỷ vậy.”

“Chỉ có con dẻo miệng thôi.” Thẩm Vị Ương mỉm cười đồng ý với hai cô con gái: “Phong cách trang trí của căn phòng này cũng rất thích hợp chụp ảnh đấy, chúng ta chụp ở đây nhé. Sau khi trở về thì mẹ sẽ thiết kế hai bộ hán phục riêng cho hai chị em, đến lúc đó chúng ta lại cùng nhau tìm cảnh đẹp ở ngoài chụp hình được không?”

“Vâng ạ!”

“A Nặc, chúng ta chụp hình cho hai chị và mẹ nhé?”

Lãnh Hoài Cẩn tìm được cơ hội lấy lòng liền nắm bắt ngay.

Vốn dĩ Thẩm Vị Ương muốn ngó lơ anh nhưng bây giờ đang ở trước mặt tụi nhỏ, cô thật sự không tiện tỏ vẻ lạnh lùng với anh khiến mấy đứa nhỏ nghĩ nhiều.

Đúng là người đàn ông gian xảo, nhưng mà anh cũng chụp hình rất đẹp. Sau khi chụp hình xong, Thẩm Vị Ương nhìn vào ba mẹ con trong bức hình, không thể không

thừa nhận người đàn ông này cũng khá giỏi đấy, tiện tay chụp một bức cũng ra trình độ như phim điện ảnh.

em.”

“Nếu em thích thì sau này anh đều chụp cho em.”

Lãnh Hoài Cẩn nhìn thấy dáng vẻ hài lòng của cô, trong lòng cũng cảm thấy ấm áp.

Thẩm Vị Ương kiêu ngạo hậm hừ. “Để tính sau đi, bây giờ em buồn ngủ rồi, muốn thay quần áo đi ngủ, anh đưa tụi nhỏ đến phòng ngủ khác ngủ trưa đi, đừng làm phiền

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK