Mục lục
Một thai bốn bảo, mommy bà trùm cưng chiều vô đối - Thẩm Vị Ương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Tôi…”

ו

Không biết vì sao, dường như Hạng Tri Mộ

đã thấy được cảm xúc thất vọng và bị tổn thương từ trong mắt của Lãnh Quân.

Nhưng anh ta có cái gì mà tổn thương cơ

chú.

Rõ ràng cô ấy mới là người bị hại, tối hôm

qua anh ta đã suýt vấy bẩn sự trong trắng của cô ấy kia mà.

Mặc dù cô ấy không phải kiểu người muốn

lập đền thờ trinh tiết, nhưng sau khi trải qua chuyện tối hôm qua, cô ấy đã

không thể sống tiếp với Lý Cảnh được nữa.

Lãnh Quân đã thay đổi quỹ đạo cuộc đời mà

cô ấy đã sắp xếp sẵn từ trước.

Theo lý thì cô ấy phải hận anh ta mới đúng.

Nghĩ đến đây, cô ấy vung tay tát một cái

thật kêu lên gương mặt của Lãnh Quân, sau đó bình tĩnh nhìn vào đôi mắt đen

nhánh và âm u của anh ta, nói: “Cậu chủ Lãnh, chuyện lần này tôi sẽ không so đo

với anh, hy vọng sau này anh hãy tránh xa khỏi cuộc đời tôi, đừng bao giờ xuất hiện ở trước mặt của tôi nữa.”

Bị một người phụ nữ cho ăn bạt tai trước

mặt của bố mẹ mình, hẳn là Lãnh Quân nên tức giận mới đúng.

Nhưng trong lòng anh ta lại dấy lên cảm

xúc trống rỗng không biết phải làm sao.

Cô ấy đánh mình.

Không ngờ cô ấy lại nõ đánh mình.

Thì ra sự dịu dàng của tối qua và cả sự

nghe lời của hôm nay, tất cả chỉ là để chuẩn bị cho đòn trí mạng cuối cùng này

u.

“Còn ngẩn ra đó làm cái gì, con thấy như

vậy còn chưa đủ xấu hổ hay sao?”

Giọng nói nghiêm khắc của Lãnh Hoài Cẩn

vang lên, đến lúc này Lãnh Quân mới sực tỉnh, phát hiện Hạng Tri Mộ đã được

Thẩm Vị Ương đưa ra ngoài.

Trong cơn hoảng hốt, anh ta muốn đuổi theo

thì lại bị Lãnh Hoài Cẩn quát bảo ngưng lại: “Lãnh Quân!”

Lúc này Lãnh Quân mới chán nản hoàn hồn,

trong mắt chợt toát ra đôi phần yếu ớt: “Bố.”

Lãnh Hoài Cẩn giận không thể át: “Con còn

biết gọi bố là bố sao? Bố thấy bộ dáng lưu manh khốn nạn này của con không khác

tên súc vật Tiêu Diễn kia chút nào!”

“Nếu hai người hợp ý nhau như vậy thì ngày

mai bố sẽ kêu anh ta tới xác định cuộc hôn nhân của con và Tiêu Dĩ Mạt, anh ta

nhất định sẽ rất vui khi có một người con rể vừa không có tình người lại còn

bất hiếu không biết kính trọng bề trên như con đấy.”

Lúc trước khi còn ở Bắc Miến, Tiêu Diễn đã

rất vừa ý năng lực của Lãnh Quân, sau khi Tiêu Dĩ Mạt lớn lên cũng thích Lãnh

Quân, bởi vậy anh ta cũng ngầm có ý đồ muốn liên hôn rồi.

Nếu đã như thế, vậy chuyện hôn nhân lần

này sẽ không còn do Lãnh Quân quyết định nữa.

Kiểu gì cũng tốt hơn việc để nó đi dây dưa

với một người phụ nữ có chồng và trở thành nỗi ô nhục của gia đình.

Tiêu Dĩ Mạt vẫn luôn thích anh ta, cô ta

lại còn là đứa con gái mà chú Tiêu thương yêu nhất, Tiêu Diễn đã nhiều lần đề

cập đến cuộc hôn nhân này một cách nửa đùa nửa thật.

Nhưng trước nay Lãnh Hoài Cẩn và Thẩm Vị

Ương đều không tỏ thái độ chính thức về chuyện này mà chỉ tìm cách đánh trống

lảng, bởi vì họ muốn giao quyền quyết định lại cho Lãnh Quân.

Nhưng bây giờ Lãnh Hoài Cẩn đã nói như vậy

chứng tỏ anh muốn làm thật.

Lãnh Quân có chút hoảng loạn nhìn anh: “Bố

à, con không thích Tiêu Dĩ Mạt, bố không thể tự ý quyết định hôn nhân của con

như vậy được.”

Lãnh Hoài Cẩn cười lạnh: “Như thế vẫn tốt

hơn là để con đi dây dưa với phụ nữ đã có chồng, Lãnh Quân, hôm nay con đã làm

bố mẹ mất hết mặt mũi rồi đấy có biết không hả?”

Cái cô Tiểu Mộ kia đã kết hôn, thế mà con

của anh lại còn không biết xấu hổ đi dây dưa người ta, chỉ cần nhớ tới thôi là

Lãnh Hoài Cẩn đã cảm thấy mất mặt rồi.

Lãnh Quân hoàn toàn vứt bỏ mặt mũi của

mình, anh ta nói thẳng: “Tiêu Dĩ Mạt cũng xem như là cháu gái của bố, bố đã

biết con là một thằng súc vật đi cưỡng hiếp phụ nữ có chồng mà còn dám yên tâm

để Tiêu Dĩ Mạt gả cho con sao, bố không sợ con hại cô ta à?”

Lãnh Hoài Cẩn: “Cho nên trong hai ngày nay

con tự hẹn con bé ra và nói thật cho nó về chuyện của người phụ nữ có chồng kia

đi, nếu con bé hết hy vọng thì thôi, nhưng nếu con bé vẫn chưa từ bỏ ý định kết hôn thì con phải cưới nó, về sau đối xử với nó tốt một chút.”

Lãnh Quân hơi mím môi, không nói đồng ý

nhưng cũng không nói từ chối.

Tiêu Dĩ Mạt xem như là người em gái lớn

lên chung với anh ta, cho nên anh ta không muốn làm cô ta tổn thương.

Tuy rằng anh ta sẽ không cưới Hạng Tri Mộ

và trong tương lai chắc chắn sẽ có một cuộc hôn nhân thương mại, nhưng anh ta

càng có khuynh hướng tìm một người phụ nữ không có liên quan gì đến mình để kết

hôn hơn.

“Tạm thời không nói đến những chuyện này

nữa, bây giờ con về nhà rồi tới quỳ trong nhà thờ họ ba ngày cho mẹ.” Thẩm Vị

Ương đẩy cửa tiến vào, sắc mặt của cô cực kỳ tệ, chỉ cần nhìn Lãnh Quân một cái

thôi cũng đã cảm thấy mệt người: “Chuyện con gây ra đã làm nhục danh dự của gia

đình ta, nếu không dạy cho con một bài học thì không biết sau này con còn dám

làm ra chuyện tày trời tới cõ nào nữa.”

Lúc này Lãnh Hoài Cẩn không còn bụng dạ

nào mà tức giận nữa, anh đi tới trước mặt Thẩm Vị Ương, ôm lấy bả vai cô và an

ủi: “Vợ à, em đừng nóng giận, cứ để anh dạy dỗ thằng ranh này là được rồi, em

đừng vì thằng súc vật này mà nổi giận, ảnh hưởng tới sức khỏe thì không đáng

đâu.”

Lãnh Quân: “

Lãnh Hoài Cẩn nhẹ nhàng vỗ về sau lưng của

Thẩm Vị Ương để giúp cô nguôi giận, đáng tiếc lửa giận trong lòng cô đã bốc lên

hừng hực khó có thể bình tĩnh lại, nhìn Lãnh Quân đang đứng ở kia với gương mặt

trông rất nghe lời, Thẩm Vị Ương cả giận nói: “Mẹ chỉ hỏi con một lần thôi, con

có ý đồ gì với cái cô Tiểu Mộ kia, vì sao lại muốn làm con giáp thứ mười ba phá

hoại gia đình của người khác.”

Nghe thấy Thẩm Vị Ương cũng kêu Tiểu Mộ,

trong lòng của Lãnh Quân thở phào một hơi.

Chỉ cần bọn họ không biết cô ấy là Hạng

Tri Mộ hay là A Diên là được.

Nếu không anh ta có chết trăm lần cũng

không đủ.

“Con xin lỗi mẹ, lần này cũng do con quá

manh động, con biết sai rồi, sau này con sẽ không dây dưa cô ấy nữa.”

Lãnh Quân không hề cãi cọ mà thẳng thắn

nhận sai.

Quả nhiên, thái độ của Thẩm Vị Ương cũng

mềm hơn một chút: “Từ khi còn rất nhỏ là con đã đến Ám Dạ để rèn luyện rồi, yêu

cầu của chúng ta đối với con rất nghiêm khắc, lại ít có cơ hội ở bên cạnh và

bồi dưỡng thế giới quan chính xác cho con, chuyện lần này, người làm bố mẹ như

chúng ta cũng có một phần trách nhiệm.”

“A Quân, đúng là cô gái kia rất xinh đẹp,

nhưng người ta đã kết hôn rồi, cũng không hề thích con, con không thể bắt ép

người ta nữa, con hiểu không?”

Thẩm Vị Ương vừa nói vừa lo lắng nhìn Lãnh

Quân, rất sợ anh ta không chịu tiếp thu ý kiến của mình.

Lãnh Quân cười nhẹ, vết hằn đỏ trên mặt

khiến nụ cười của anh ta trông có vẻ chói mắt: “Mẹ không cần phải lo, dù trái

tim con có làm bằng kim cương thì cũng không chịu nổi sự giày xéo mà cô ấy dành

cho con ngày hôm nay đâu.”

Cô ấy không hề biết một cái tát kia đã

khiến lòng anh ta đau đớn đến cỡ nào.

Thì ra chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi

như thế cũng có thể khiến một con người từ thiên đường rơi xuống địa ngục.

Lúc Hạng Tri Mộ trở về nhà của Quan Thi

Nam thì đã thấy Lý Cảnh đang lúng túng đứng ở cửa.

Thấy cô ấy tới đây, Lý Cảnh ngượng ngùng

đi đến trước mặt cô ấy và xin lỗi: “Anh xin lỗi em, Tri Mộ, tối hôm qua là do

mẹ anh sai, anh… anh cũng có lỗi nữa, là do anh không xử lý tốt được quan hệ

của cả hai.”

Hạng Tri Mộ vừa nhìn thấy Lý Cảnh là trong

lòng chợt ùa lên một cảm giác mỏi mệt sâu đậm: “Anh không cần phải xin lỗi, thứ

tôi muốn không phải là cái này, tôi chỉ muốn hỏi anh, anh đã suy nghĩ về việc

ly hôn thế nào rồi.”

Nghe thấy hai chữ ly hôn, sắc mặt của Lý

Cảnh lập tức thay đổi: “Tri Mộ, anh sẽ không ly hôn với em đâu, anh cũng biết

dạo gần đây mẹ anh đã làm nhiều chuyện có lỗi với em, nhưng hai ta khó khăn lắm

mới đến được với nhau, xin em đừng… đừng dễ dàng từ bỏ như vậy có được không?”

Hạng Tri Mộ mỉa mai: “Thì ra anh cũng biết

là mẹ anh đã làm nhiều chuyện có lỗi với tôi à, tôi còn tưởng rằng anh không

biết chứ.”

Quan Thi Nam nói không sai, rõ ràng là Lý

Cảnh cố ý giả ngu, có một số việc anh ta không tiện mở miệng hoặc không tiện

làm thì sẽ giao cho mẹ của anh ta là Trương Phương Hoa ra mặt thay.

Người này thật đúng là thông minh, chuyện

xấu gì cũng đều đùn đẩy cho người khác làm, cuối cùng bản thân anh ta thì sạch

sẽ tinh tươm.

Bị cô ấy chỉ trích như vậy, Lý Cảnh cũng

có chút xấu hổ, anh ta lập tức giải thích: “Em yên tâm đi, anh sẽ nhanh chóng

làm bố mẹ anh dọn ra ngoài, sau này bọn họ sẽ không ở chung với chúng ta nữa.

Tri Mộ à, cuộc sống sau này của chúng ta sẽ tốt đẹp hơn mà, chúng ta sẽ không

còn bị họ ảnh hưởng nữa đâu.”

“Chờ dọn đi rồi tính sau.” Hạng Tri Mộ mở

cửa đi vào trong nhà của Quan Thi Nam: “Mấy ngày nay tôi sẽ ở tạm trong nhà của

Nam Nam, thuận tiện tìm thêm một ít thông tin về bác sĩ, chúng ta nên tranh thủ

chữa khỏi bệnh cho anh trước, cứ kéo dài mãi cũng không phải là cách..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK