Mục lục
Một thai bốn bảo, mommy bà trùm cưng chiều vô đối - Thẩm Vị Ương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lãnh Hoài Cẩn cau mày: “Tô Ngự là ai?”

Yến Hồi nắm chặt tay, nghiến răng nghiến lợi nói: “Là nam chính trong video đó, người đàn ông mà Thời Ngạn đã mang đến tiệc sinh nhật của mình khi đó, anh ta có một vết sẹo trên ngón tay út, giống y đúc người trong video này.”

Lãnh Hoài Cẩn tiếp tục hỏi: “Anh ta có liên quan đến Cực Lạc Yến không?”

Yến Hồi: “Em không chắc chắn lắm, nhưng thân phận của anh ta rất đáng ngờ, hơn nữa lúc đó anh ta đã giả chết. Thời gian tử vong thực sự của anh ta là trước khi Thời

Ngạn qua đời. Sau này, khi Thời Ngạn gặp chuyện, người nhà họ Thời cũng không được nhìn thấy anh ấy lần cuối cùng, trên danh sách ký tên của nhà hỏa táng có cái tên Tô Ngự này.”

“Mấy ngày trước, em có gặp một người giúp việc già của nhà họ Thời trước đây, bà ấy nói với em rằng mẹ của Thời Ngạn tại giây phút lâm chung vẫn cảm thấy áy náy và đau buồn vì không thể nhìn mặt con trai mình lần cuối.”

Lãnh Hoài Cẩn nhíu mày: “Tên Tô Ngự này nhìn qua cũng không phải loại người bình thường, anh luôn cảm thấy anh ta nhìn rất quen mắt, giống như đã gặp qua ở đâu

đó rồi vậy. Cậu chắc chắn anh ta chính là người đàn ông trong đoạn video năm đó?”

Yến Hồi: “Vết sẹo trên ngón tay của anh ta giống hệt trong video, ít nhất thì em chắc chắn về điều này, bởi vì khi đó anh ta đeo một chiếc nhẫn rất đẹp, đó là thương hiệu nhẫn dành cho nam do Thời Ngạn làm người đại diện, vì vậy em đã nhìn rất…”

Nói đến đây, Yến Hồi không nói tiếp nữa.

Tô Ngự đeo chiếc nhẫn dành cho nam của thương hiệu do Thời Ngạn làm người đại diện, trong video là cảnh hai người bọn họ dây dưa với nhau, từ góc nhìn của người yêu đơn phương mà nói, thật sự là một chuyện rất đau lòng.

Lãnh Hoài Cẩn nhíu mày: “Nếu cậu đã nói vậy, nguyên nhân thật sự khiến nhà họ Thời gặp chuyện khi đó, e là không phải chỉ mình đắc tội người khác.”

“Cậu còn biết năm đó Thời Ngạn đã gặp phải chuyện gì khác không? Không nói đến nhà họ Thời nữa, chỉ nói đến Thời Ngạn có những gì khác biệt so với trước kia

không, đặc biệt là về phương diện tình cảm.”

Yến Hồi: “Anh Thời Ngạn là một người nổi tiếng, chắc chắn có rất nhiều tin đồn thất thiệt về chuyện tình cảm của anh ấy, nhưng sau khi anh ấy trở nên nổi tiếng, về cơ

bản toàn bị người ta mang ra xào đi xào lại, nhưng anh ấy luôn giữ mình trong sạch, tin đồn cũng đều không có căn cứ, anh ấy chưa bao giờ bị người ta chụp được cái gì

Nhưng không chụp được không có nghĩa là không có gì.

Chiếc nhẫn trên tay Tô Ngự còn có đoạn video về khuôn mặt lúng túng của Thời Ngạn không biết vì lý do gì được tung ra, tất cả những thứ này đều cho thấy Thời Ngạn

có mối quan hệ không bình thường với người đàn ông đó.

“Dù thế nào thì cậu cũng không nên nhúng tay vào chuyện Cực Lạc Yến.”

Lãnh Hoài Cẩn suy nghĩ một lát, sau đó nghiêm túc nhìn Yến Hồi: “Cậu yên tâm, nếu Thời Ngạn thật sự còn sống, anh sẽ mang cậu ta trở về, nhưng Yến Hồi, cậu không thích hợp để dính vào mấy loại chuyện này nữa, dượng còn có thể thăng chức, cậu không thể quá ích kỉ được.”

Yến Hồi im lặng.

Khi Lãnh Hoài Cẩn còn cho rằng cậu ấy sẽ không nghe mình khuyên bảo muốn phản bác lời nói của anh thì Yến Hồi cười giễu một tiếng, thả lỏng đôi tay đang siết chặt “Anh, em thật không xứng với anh ấy.”

Trước khi yêu Thời Ngạn, cậu ấy còn phải suy nghĩ đến gia đình bố mẹ của mình trước cái đã.

Mặc dù cậu ấy thường xuyên xuất hiện với hình tượng cậu ấm nhà giàu sống phóng túng buông thả nhưng cậu ấy ta chưa từng khiến gia đình, nơi đã sinh ra che chở

và yêu thương vô bờ bến phải thất vọng khiến cậu ấy không thể nào vì một người mà phụ sự kỳ vọng đó.

Lãnh Hoài Cẩn giơ tay ra vỗ bả vai anh ta, an ủi: “Chỉ là cậu đã trưởng thành, hiểu việc mình phải gánh vác mà thôi.”

“Chuyện của Thời Ngạn cậu cứ yên tâm đi, dù sao cũng phải cứu người, không thiếu cậu ta được đâu.”

“Anh, cảm ơn anh.”

Yến Hồi run run ôm Lãnh Hoài Cẩn, khẽ nói lời cảm ơn với anh.

Lãnh Hoài Cẩn vỗ vai cậu ấy, không nói thêm gì nữa.

Anh không muốn em họ mình thật lòng yêu một người đàn ông, đây chẳng phải là tin tức tốt đẹp gì cho cả gia đình.

Nhưng trước mắt thì mạng người quan trọng nhất, không phải lúc để tính toán mấy chuyện này.

Còn có chuyện nghiêm trọng hơn mà anh vẫn chưa nói cho Yến Hồi biết.

Đó chính là cái tên Tô Ngạn mà cậu ấy vừa nhắc đến, khả năng cao là người đứng đầu Cực Lạc Yến.

Cái tên Uông Hoa bao nuôi Ngô Ba kia chỉ là người quản lý của Cực Lạc Yến, dựa theo điều tra của bọn họ, năm đó Tô Ngự có qua lại vài lần với Uông Hoa, rõ ràng còn

có quyền lực hơn cả Uông Hoa.

Ai cũng nói rằng Uông Hoa ở Cực Lạc Yến dưới một người trên nghìn người, người có thể sai khiến được hắn ta, cũng chỉ có thể là người còn lại kia mà thôi.

Nếu như người có vướng mắc tình cảm với Thời Ngạn chính là người đứng đầu của Cực Lạc Yến, thì tai ương năm đó của nhà họ Thời cũng đáng để người ta phải suy ngẫm.

Mà nếu như Thời Ngạn còn sống, mang được cậu ta về cũng là một chuyện hết sức khó khăn.

Đưa Yến Hồi về xong, Lãnh Hoài Cẩn lại bắt đầu họp, hoàn thiện bước tiếp theo trong kế hoạch huấn luyện.

Đến khi trời tối, anh mới trở về gặp Thẩm Vị Ương.

Có lẽ cô đã khóc, mắt đỏ bừng nằm ngủ trên ghế sô pha.

Trời lạnh như vậy, cũng không sợ đông người luôn à?

Nhớ đến tối qua bọn họ còn quấn quýt lấy nhau trong căn nhà này, hôm nay lại căng thẳng với nhau đến mức độ này.

Lãnh Hoài Cẩn nhìn cô, không biết phải nắm bắt cô như thế nào.

“Anh ba.”

Thẩm Vị Ương mở đôi mắt đang lim dim ra, lúc nhìn thấy Lãnh Hoài Cẩn thì ngây người, sau đó vội vàng nắm lấy tay anh.

Lãnh Hoài Cẩn lùi lại một bước, giữ khoảng cách với cô: “Em suy nghĩ kĩ chưa?”

Khuôn mặt Thẩm Vị Ương dần cứng lại: “Nghĩ, nghĩ kĩ cái gì cơ?”

Lãnh Hoài Cẩn: “Rời khỏi Ám Dạ, hoặc là đừng nhúng tay vào nhiệm vụ Cực Lạc Yến nữa, đây là đề nghị cuối cùng anh có thể dành cho em.”

“Nếu như em cứ muốn nhúng tay vào thì sao?”

Mắt cô đỏ bừng, cố chấp nhìn anh hỏi.

Lãnh Hoài Cẩn không nhìn cô nữa, xoay người đưa lưng về phía cô: “Vậy thì quên hết tất cả mọi chuyện ở đây đi, coi như chưa từng quen biết anh, sau này sống tốt cuộc sống của mình là được?”

“Ý của anh là muốn chia tay em sao?”

Thẩm Vị Ương đứng lên nhìn anh với ánh mắt kinh hoàng.

“Lãnh Hoài Cẩn, em chỉ muốn giúp anh, ở bên anh mà thôi. Mặc dù phương pháp có thể không thỏa đáng, nhưng nếu như anh có thể thẳng thắn với em một chút, có

thể tin tưởng em thêm một chút thì em có thể không hiểu anh ư?”

Lãnh Hoài Cẩn: “Nếu em muốn hiểu anh, thì rời khỏi Ám Dạ đi, chờ đến khi giải quyết xong chuyện Cực Lạc Yến, nếu như có thể thì anh sẽ đi tìm em.”

“Thật sự không được có đúng không?”

Thẩm Vị Ương rưng rưng nước mắt.

“Lãnh Hoài Cẩn, anh nói thật lòng đi, có phải Lãnh Hoài Sân làm chuyện có lỗi với anh, sau đó anh cho rằng em thông đồng với anh ta, sẽ cấu kết với anh ta trong

chuyện Cực Lạc Yến để hại anh có đúng không?”

Đây là câu trả lời mà cô có thể nghĩ ra khi bị nhốt ở đây cả một ngày.

Cho nên Lãnh Hoài Cẩn mới giận dữ hơn những gì cô nghĩ.

Bóng lưng Lãnh Hoài Cẩn cứng đờ: “Lúc em lén lút trộm điện thoại của anh lừa gạt anh, anh đã không biết có nên tin em hay không.”

“Thẩm Vị Ương, em biết bao nhiêu người muốn trộm điện thoại cá nhân của anh hay không, bao nhiêu người muốn ăn cắp thông tin ở trong đó, anh cẩn thận thế nào để bảo vệ những thứ tài liệu bí mật đó? Anh tin tưởng em như vậy, em làm nũng muốn chơi trò chơi anh cũng đưa cho em, nhưng em đã làm gì với anh? Em để tay lên ngực

mình mà tự hỏi xem, hành động của em có xứng đáng với sự tin tưởng anh dành cho em hay không?”

Thẩm Vị Ương bị anh hỏi tới mức không biết nên trả lời như thế nào: “Em…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK