“Vị Ương, Vị Ương, cháu làm gì mợ cháu vậy?”
Khi Thẩm Vị Ương đến xem tình hình của Đỗ Lệ Hoa, cậu của cô Lâm Khánh Nghiệp đã tình cờ đi đến, sau khi nhìn thấy vợ mình té xuống đất thì lập tức xông đến, đẩy mạnh Thẩm Vị Ương sang một bên.
Lúc này Thẩm Vị Ương mới hoàn hồn, đối mặt với ánh mắt tức giận của cậu mình, lập tức giải thích: “Không phải tôi, là do bà ta, vừa rồi tôi không có đẩy bà ta quá
mạnh.”
Cô chỉ muốn hất bà ta ra, không muốn tiếp tục dây dưa với bà ta nữa thôi, nhưng không ngờ bà ta lại tự ngã xuống.
Rõ ràng Lâm Khánh Nghiệp không tin, lập tức gọi cho 120 chứ không phải 110.
“Alo cảnh sát phải không? Làm phiền mọi người tới đây một chuyến, có người định mưu sát vợ tôi.”
Cảnh sát?
Bình thường người cậu này đối xử với cô vẫn tốt hơn người mợ, mà lúc này lại thật sự muốn gọi cảnh sát đến bắt cô.
Sau khi Thẩm Vị Ương kịp thời nhận ra, cô lập tức chạy ra ngoài.
Cô đã lờ mờ nhận ra rằng mình có thể bị gãi bẫy, nếu bị đưa đến đồn cảnh sát, chín phần mười cô sẽ không thể ra khỏi đó.
Nhưng vừa chạy tới cửa, cô đã thấy mấy người đàn ông mặc đồ đen khí thế đáng sợ đứng ở cửa.
Cô hoảng sợ quay đầu nhìn về phía Lâm Khánh Nghiệp, cô không thể tin rằng cậu của mình sẽ đối xử với mình như vậy.
“Cậu? Cậu có ý gì đây?”
Lâm Khánh Nghiệp không dám nhìn thẳng vào cô, hơi nghiêng đầu để tránh ánh mắt của cô: “Cháu hại mợ cháu bị thương, mấy chuyện này cứ chờ đến đồn cảnh sát đến rồi nói.”
”Đồn cảnh sát gì chứ, nếu như thật muốn đến đồn cảnh sát, cũng phải chờ cảnh sát tới!”
Cô chưa từng nhìn thấy những tên lực lưỡng mặc đồ đen này ở nhà họ Lâm, cho nên bọn họ không thể là thuộc hạ của nhà họ Lâm.
Nhớ tới chuyện đã trải qua ngày hôm nay, cô nhanh chóng khoanh vùng đến nhà họ Lãnh, cảm thấy có thể là do nhà họ Lãnh phải đến.
Nhưng tại sao, chỉ bởi vì cô xông vào trang viên nhà họ Lãnh để tìm Lãnh Hoài Cẩn mà nhà họ Lãnh phải đuổi cùng giết tận với cô sao?
Không hợp lý, lý do này hoàn toàn không hợp lý.
Chắc chắn còn có những lý do khác.
Cô nhanh chóng nghĩ đến những gì Đỗ Lệ Hoa vừa nói, có liên quan đến về thân phận và dòng máu của nhà họ Lục chảy trong cơ thể cô.
Chẳng lẽ giữa nhà họ Lãnh và nhà họ Lục có chuyện gì sao?
Cô không có hứng thú với những tin đồn của mấy nhà giàu có, cho nên trước đây cô chưa bao giờ chú ý, khiến bây giờ cô không thể hiểu nổi.
Điều quan trọng nhất lúc này là rời khỏi đây càng sớm càng tốt.
Đối mặt với những người đàn ông trước mắt, Thẩm Vị Ương không nói một lời mà chạy thẳng ra ngoài, cho dù cô chỉ chạy thêm được một giây, biết đâu cô cũng có thể
thoát khỏi nơi đây.
Nhưng những người này rõ ràng đã được đào tạo bài bản, họ hoàn toàn không phải người đơn giản, rất nhanh chóng tiến lên bắt cô.
Ánh mắt của cô trở nên nghiêm nghị, lấy con dao găm mà Lãnh Hoài Cẩn đưa cho cô ra, trực tiếp rạch vào cánh tay gần cô nhất, sau đó nhanh chóng chạy về phía
trước.
Nhưng mới chạy được mấy bước, đã va vào lồng ngực rắn chắc của một người đàn ông.
Cô sửng sốt, ngẩng đầu nhìn lên thì thấy một người đàn ông vô cùng đẹp trai, để tóc đầu đinh, môi mỏng mím chặt. Mặc dù trông có vẻ rất lạnh lùng nhưng trước khi cô kịp cử động, đã kéo cô ra phía sau, sau đó đá văng người đàn ông muốn tiến đến bắt Thẩm Vị Ương.
“Bọn khốn vô liêm sỉ, em gái của tôi là người các người có thể động đến sao?”
Em gái?
Anh ta là Lục Vân Sâm?
Thấy người đàn ông có khí phách này che chở cho mình, tâm trạng Thẩm Vị Ương rất phức tạp.
Cô vẫn chưa sẵn sàng để đối mặt với gia đình Lục.
Mặc dù biết mình mang dòng máu nhà họ Lục bị thất lạc ở ngoài, nhưng cô vẫn không biết nguyên nhân tại sao nhà họ Lục lại bỏ rơi mình, hơn nữa cô cũng chưa sẵn sàng đối mặt với họ.
Nhưng chẳng mấy chốc, cô đã bị kỹ năng sạch sẽ và gọn gàng của Lục Vân Sâm làm cho hoảng hốt.
Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy một chàng trai đánh người mà đẹp như vậy, sạch sẽ gọn gàng, dứt khoát quyết liệt, khiến cô cảm thấy rất an toàn.
Lục Vân Sâm không mất nhiều thời gian để đối phó với bọn họ.
Lâm Khánh Nghiệp không ngờ tới tình huống này, ông ta bối rối đứng đó, luống cuống tay chân.
“Cậu, cậu Lục, tôi, tôi không phải…”
“Ông cho rằng lấy lòng bà cụ nhà họ Lãnh là có thể cứu được con gái ông sao? Lớn tuổi rồi mà sao vẫn còn ngây thơ thế?”
Lục Vân Sâm cười khẩy, sau đó cũng không nhiều lời, ôm Thẩm Vị Ương rời đi: “Vị Ương, anh trai đưa em về nhà.”
Mặc dù cô hơi ngờ vực và kháng cự với nhà họ Lục nhưng Thẩm Vị Ương cũng biết mình không thể ở lại nhà họ Lâm thêm được nữa, cô vào phòng ngủ thu dọn vài thứ
cần mang đi, rồi định đi theo Lục Vân Sâm đến nhà họ Lục.
Lúc đi xuống lầu, Đỗ Lệ Hoa vừa rồi còn “bất tỉnh” liếc mắt nhìn Lâm Khánh Nghiệp, sau đó khụy xuống quỳ trước mặt Thẩm Vị Ương:
“Vị Ương, tôi cầu xin cô mau cứu Đồng Đồng, bà yêu tinh của nhà họ Lãnh đã nhốt Đồng Đồng lại, bên trong đó có rất nhiều độc trùng, Đồng Đồng đã sợ hãi mà ngất đi. Dù sao con bé cũng là em gái của cô, những chuyện lầm lỗi với cô đều do tôi làm, nếu cô trách thì cứ trách tôi.”
Đỗ Lệ Hoa đáng thương nắm lấy quần Thẩm Vị Ương, khóc đến khăn cả giọng.
“Tôi chỉ có một đứa con gái này thôi, cho dù tôi có đối xử tệ bạc với cô như thế nào, tôi cũng đã nuôi cô lớn, cô không thể nhẫn tâm như vậy. Nhà họ Lâm của chúng tôi
cũng đâu có bỏ đói cô, bắt cô ra đường xin ăn đâu đúng không?”
Sau khi nhận được ánh mắt của Đỗ Lệ Hoa, Lâm Khánh Nghiệp cũng hùa theo nói: “Phải đó, Vị Ương, cậu luôn đối xử tốt với cháu, cháu có nhớ không? Cuối cùng khi cháu được nhận vào trường đại học đó, cậu còn lén chi tiền trả lớp phụ đạo cho cháu mà.”
“Ông còn đăng ký lớp phụ đạo cho nó, Lâm Khánh Nghiệp, ông…”
Khi Đỗ Lệ Hoa nghe những gì Lâm Khánh Nghiệp nói, toàn thân bà ta như sắp nổ tung, nhưng bà ta nhanh chóng nhận ra tình hình bây giờ, chỉ đành nuốt cơn tức giận bất bình của mình vào trong bụng.
Thẩm Vị Ương lạnh lùng nhìn cặp vợ chồng này, cảm thấy thật buồn cười: “Cậu, đương nhiên tôi sẽ ghi nhớ lòng tốt cậu dành cho tôi, sau này tôi sẽ thường xuyên quay
lại thăm cậu, nhưng lòng tốt của cậu đối với tôi thì có liên quan gì đến Lâm Thư Đồng?”
Thẩm Vị Ương còn lạnh lùng hơn Lục Vân Sâm nghĩ.
Anh ta vốn tưởng rằng nghe Lâm Khánh Nghiệp nói như vậy, Thẩm Vị Ương sẽ mềm lòng cầu xin anh ta giúp đỡ đưa Lâm Thư Đồng trở về.
Anh ta không ngờ rằng cô em gái thật sự lại hiểu rõ như vậy, so với cô em gái giả Lâm Thư Đồng đó càng khiến anh ta thấy thích hơn.
Nhưng Đỗ Lệ Hoa đang rất sốt ruột, bà ta tức giận đến mức không còn ra vẻ đáng thương nữa, đứng dậy nhào tới muốn bóp cổ Thẩm Vị Ương: “Con khốn không có lương tâm nhà cô, đây là cách cô đối xử với người nhà cô sao? A!”
Trước khi bà ta chạm vào Thẩm Vị Ương, Lục Vân Sâm còn chưa kịp đưa tay ngăn lại, Thẩm Vị Ương đã lập tức đá văng bà ta, lạnh lùng nhìn bà ta cười khẩy: “Người nhà gì chứ? Nếu không phải vì căn nhà cũ của ông ngoại, các người sẽ nuôi tôi đến bây giờ sao? Nếu tôi rời khỏi nhà họ Lâm, luật sư mà ông ngoại tôi để lại sẽ gửi đơn khiếu nại
bất cứ lúc nào, phải không?”
sao?
Người nhà họ Lâm đối xử thế nào với cô, trong lòng cô biết rõ.
Bao gồm cả người cậu tự cho là đối tốt với cô, thực sự ông ta đã xem mình quá vĩ đại.
Cái gọi là sự quan tâm thầm kín của ông ta, chỉ là trong lòng ông ta vẫn còn tồn tại một chút áy náy mà thôi.
So với giá trị của căn nhà cũ bạc tỷ, chút ân huệ ấy có đáng là bao?
Hơn nữa ông ta cũng không che chở cho cô là mấy, ở nhà họ Lâm, còn không phải cô luôn cẩn thận dè chừng hai mẹ con nhà họ Lâm để mà sống qua ngày hay