Đương nhiên Lãnh Hoài Cẩn không lập tức rời đi ngay, mà đứng ở cửa chờ một lát, muốn đợi sau khi Thẩm Vị Ương không vặn được nắp bình rồi gọi cho anh.
ưng anh không đợi được Thẩm Vị Ương ra gọi mình, mà lại nghe thấy tiếng thủy tinh võ truyền ra từ bên trong.
Anh lập tức một lần nữa đẩy cửa đi vào, sau đó liền thấy cảnh một cô nàng ngang tàng nào đó trực tiếp đập võ nát cái cổ bình chứa dầu hoa hồng.
Lãnh Hoài Cẩn: “…
”
Thẩm Vị Ương vừa mới đập nát cái bình, lại nhìn thấy vẻ mặt khiếp sợ của người đàn ông khi mở cửa, mặt không thay đổi nói: “Không mở được nắp, cho nên tôi dùng
cách khác.”
Lãnh Hoài Cẩn” ”
Thật xin lỗi, quấy rầy rồi.
“Còn có chuyện gì nữa không? Nếu không thì tôi đi ngủ đây.”
Cô tiếp tục nhìn anh hờ hững hỏi.
Lãnh Hoài Cẩn: “… Không có, không sao.”
Anh cảm thấy, coi như hôm nay cái bình không phải bình cổ dài, cô cũng sẽ trực tiếp đập nát cái bình, chứ nhất định không tìm kiếm sự trợ giúp của anh.
Cho dù là trước đây hay bây giờ, khi có bất cứ chuyện gì xảy ra thì việc đầu tiên cô làm cũng sẽ không phải dựa dẫm vào anh.
Hoặc là trước đây cô đã từng nghĩ đến, nhưng vì đã thất vọng hết lần này đến lần khác nên cô không bao giờ nghĩ đến vấn đề như vậy nữa.
Nói cho cùng, vẫn là anh có lỗi với cô.
Ngày hôm nay đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, có phẫn nộ không cam lòng, có ấm ức, hậm hực và rất nhiều tâm trạng phức tạp, nhưng vào lúc này, toàn bộ đều chỉ
còn là áy náy với cô.
Cô là vật hi sinh trong chuyện tình cảm của anh.
Quá khứ là anh có lỗi với cô.
Bây giờ anh không còn mặt mũi nào để tiếp tục quấy rầy cô, khiến cô cảm thấy khó chịu nữa.
“Vậy em tự thoa thuốc, rồi nghỉ ngơi sớm một chút nhé.”
Anh nhạt nhẽo nói một câu liền rời đi.
Sau khi anh rời đi, khuôn mặt không cảm xúc của Thẩm Vị Ương mới xuất hiện vẻ mặt phức tạp.
Cô đi lên khóa cửa lại, sau đó mới đi đến chỗ cái bình dầu hoa hồng bị đánh nát lúc trước, tự mình thoa thuốc.
Thật ra cô đã nhìn thấy anh vặn chặt nắp bình khi nãy, chỉ là cô không muốn hai người tiếp tục dây dưa không rõ nữa.
Anh chưa bao giờ bác bỏ chuyện mình ngoại tình, cho dù cô không còn ký ức về mối quan hệ trong quá khứ giữa hai người thì những điều này vẫn tồn tại.
Dù trước đây cô có yêu anh hay không thì cũng không thể nào tiếp tục được nữa.
Lúc Thẩm Vị Ương dẫn Y Y và A Nặc đến đoàn làm phim gặp Tử Niệm thì Tử Niệm đang quay phim.
Mặc dù tuổi cậu bé còn nhỏ nhưng trong lúc thương lượng lời kịch với đạo diễn thì lại giống như là một người lớn thành thạo vậy.
Thẩm Vị Ương nhìn mà ấm áp trong lòng, còn vô cùng tự hào về cậu bé.
“Y Y, chúng ta ở đứng ở đây xem anh là được rồi, đừng quấy rầy Tử Niệm nhé.”
Khi Tiểu Y Y vui vẻ muốn muốn gọi Tử Niệm, Thẩm Vị Ương liền giữ cô bé lại, đưa cô nhóc và Tiểu A Nặc đến chỗ những chiếc ghế trong khu nghỉ ngơi rồi cho bọn nhóc
ngồi xuống xem Tử Niệm quay phim.
Lúc Tử Niệm ngẩng đầu lên từ kịch bản cũng nhìn thấy Thẩm Vị Ương, con ngươi trong trẻo hiện lên vẻ vui mừng, Thẩm Vị Ương gật đầu với cậu bé, Tử Niệm khẽ mỉm cười, sau đó tiếp tục nói chuyện với đạo diễn.
Mặc dù hai mẹ con vẫn chưa nói gì, nhưng bằng mắt thường cũng có thể thấy tâm trạng của Tử Niệm đã khá lên rất nhiều. “Xin chào, cô chính là cô Thẩm, Thẩm Vị Ương phải không?”
Khi Tử Niệm đi quay phim, vị đạo diễn mới vừa rồi còn nói chuyện với cậu bé đã đi về phía Thẩm Vị Ương bên này.
Tiểu Y Y chạy lên ôm lấy đùi dạo diễn, ngọt ngào chào hỏi một tiếng: “Chào chú Phí ạ.”
Y Y cũng biết vị đạo diễn này sao?
Lúc này Thẩm Vị Ương mới phát hiện đạo diễn là một thanh niên có khí chất rất nhã nhặn, nhìn qua trạc tuổi với Lãnh Hoài Cẩn.
Chắc là ban của Lãnh Hoài Cẩn rồi.
Quả nhiên, Phỉ Mặc Sơ mỉm cười xoa đầu Tiểu Y Y, sau đó nhìn Thẩm Vị Ương tự giới thiệu: “Tôi là Phỉ Mặc Sơ, là bạn của A Cẩn.”
Phi Mặc Sơ.
Thế mà anh ta lại là đạo diễn trẻ nổi tiếng Phỉ Mặc?
Vậy kịch bản mà Tử Niệm đang quay hiện tại không phải liền là…
Trong lòng Thẩm Vị Ương có một loại cảm giác rất kỳ diệu.
Nhưng dù trong lòng có kích động đến đâu thì Thẩm Vị Ương cũng lập tức chào hỏi Phỉ Mặc Sơ một cách đàng hoàng: “Xin chào đạo diễn Phỉ, tôi là Thẩm Vị
Ương.”
Sau khi nói xong, cô lại không biết nói tiếp như thế nào.
Trong lòng vị Phỉ đạo diễn này, kỳ thật cái tên Thẩm Vị Ương cũng không có ý nghĩa gì, cô ở trong mắt của anh ta chỉ là là vợ của người anh em thân thiết.
Thẩm Vị Ương rất chán ghét loại cảm giác bị trói buộc với Lãnh Hoài Cẩn này.
Cũng may Phỉ Mặc Sơ là người có giáo dục, anh ta cũng không nói thêm gì về Lãnh Hoài Cẩn, mà chỉ trêu chọc Tiểu Y Y và Tiểu A Nặc, sau khi quản lý hiện trường đến
gọi thì anh ta mới rời đi, trước khi đi còn dặn dò cô có thể thoải mái đi dạo.
Mặc dù cô biết anh ta khách khí lễ phép với mình là bởi vì Lãnh Hoài Cẩn, nhưng phương thức xử lý này Phỉ Mặc Sơ làm Thẩm Vị Ương cảm thấy rất thoải mái.
Nếu như anh ta cứ lải nhải nói đến chuyện của Lãnh Hoài Cẩn, chắc chắn cô sẽ khó xử lập tức rời đi ngay.
Nhưng bây giờ, cô có thể ở đây chờ Tử Niệm mà không có chút áp lực nào .
chú.
Thẩm Vị Ương nghĩ như vậy, cô cảm thấy bầu không khí của đoàn làm phim khá tốt, cô có thể cùng Y Y và A Nặc an an ổn ổn chờ A Nặc quay phim xong.
Nhưng đôi khi cô không đi tìm rắc rối không có nghĩa là rắc rối sẽ không đến với cô.
“Xin lỗi, phiền nhường một chút, cô đang cản đường của tôi.”
Khi Thẩm Vị Ương đang nghe Tiểu Y Y vui vẻ kể một ít chuyện của Tử Niệm, thì một giọng nói nữ bén nhọn vang lên.
Thẩm Vị Ương ngước lên, nhìn thấy một người phụ nữ có dung mạo đẹp đẽ trong một bộ đồ phong cách “nhà giàu”, chắc là một ngôi sao nào đó.
Thẩm Vị Ương thầm nghĩ trong lòng.
Ương ngạnh như thế, có lẽ là rất nổi tiếng, nếu không thì đoạn đường này rộng như vậy, tại sao cô ta lại nhất quyết phải đi qua chỗ cô và hai đứa nhỏ đang ngồi
Nhưng theo nguyên tắc, có thể không gây chuyện thì cố gắng không gây chuyện, Thẩm Vị Ương vẫn tốt tính đứng lên, nói với Y Y và A Nặc: “Y Y, A Nặc, hai con đứng dậy đã nào, nhường đường cho dì này có được không?”
tắc.
“Cô gọi tôi là dì?”
Lúc nghe thấy Thẩm Vị Ương nói như vậy, Vinh Trân Na lập tức trợn mắt thật lớn, không thể tin nổi nhìn Thẩm Vị Ương hỏi, còn lặp lại thêm một lần.
“Thế mà cô lại gọi tôi là dì!”
Thẩm Vị Ương xấu hổ họ hai tiếng, nói: “Không phải tôi gọi, là hai đứa bé này, khụ khụ, Y Y, A Nặc, gọi chị, không nên gọi là dì, là mommy nói sai.”
Các ngôi sao nữ có vẻ thích mấy đứa bé năm tuổi gọi là chị gái? Mặc dù đã đến tuổi làm dì.
Thẩm Vị Ương không muốn gây chuyện, nghĩ rằng một cái xưng hô cũng không có gì quan trọng, liền bảo đứa nhỏ gọi hai tiếng chị gái cứu vãn một chút cục diện bế
Tiểu Y Y và Tiểu A Nặc cũng rất hiểu chuyện gọi chị gái, không muốn gây phiền toái cho mommy, nhất là gây phiền toái cho anh trai.
Nhìn kiểu cách của người này, chắc chắn là một “ngôi sao” có xuất thân tốt, nếu chọc cho cô ta không cao hứng, bọn họ có thể rời đi, nhưng mà Tử Niệm còn phải tiếp tục ở lại đoàn làm phim với cô ta một thời gian nữa.
Cho nên mẹ con ba người rất ăn ý dự định nhịn một chút.
Nhưng đối với Vinh Trân Na cố ý đến gây chuyện thì bọn họ càng là nhịn bao nhiêu, cô ta càng coi bọn họ là quả hồng mềm dễ bắt nạt bấy nhiêu.
Nhìn dáng vẻ “ăn nói khép nép ” của Thẩm Vị Ương, cô ta khinh bỉ đánh giá cô một lượt từ trên xuống dưới, sau đó khinh thường hừ một tiếng: “Hai đứa này là con của cô à? Là diễn viên nhí mới tới đóng vai phụ phải không?”