“Không phải lần trước cậu đã xóa rồi sao?”
Mở Weibo ra, Lãnh Hoài Cẩn phát hiện ảnh của mình đã bị photoshop thành một người phụ nữ ưõn ẹo, vừa “đẹp” vừa đỏm dáng.
Anh suýt thì đập võ điện thoại: “Lần này phải xóa cho sạch, nếu không thì các cậu nghỉ việc hết đi!”
“Thẩm Vị Ương thì sao? Cô ấy đã đồng ý tham gia buổi họp báo tối nay chưa?”
Vệ Trạch ở cách một màn hình vẫn cảm nhận được cơn tức giận của Lãnh Hoài Cẩn.
“Khụ khụ, cô Thẩm vốn không muốn đến, nhưng, nhưng mà.”
Lãnh Hoài Cẩn khẽ nhíu mày, quanh người đầy sát khí, trực giác anh nói cho anh biết nửa câu sau không phải là lời tốt đẹp gì: “Nhưng cái gì?”
Vệ Trạch lắp bắp: “Nhưng cô Thẩm nhìn thấy tấm ảnh bị photoshop ác ý của anh, cô ấy cảm thấy rất thú vị nên tâm trạng vui vẻ, sau đó đồng ý rồi.”
“Cô ấy còn bảo tôi hỏi anh một vấn đề.”
Lãnh Hoài Cẩn nắm chặt điện thoại, dường như giây tiếp theo có thể bóp nát nó: “Vấn đề gì?”
Vệ Trạch: “Khụ khụ khụ, ý của cô Thẩm là, đối tượng anh ngoại tình có phải là đàn ông không, có phải anh cưới cô ấy là vì anh bị bất lực, chỉ có thể ngủ với đàn ông
không.”
Vệ Trạch nói hai câu sau với tốc độ nhanh nhất, sau đó tắt điện thoại cái rụp.
Nếu không phải có điện thoại từ công ty gọi đến, chắc Lãnh Hoài Cẩn đã đập nát điện thoại ngay giây phút đó. Người phụ nữ đáng chết này, anh có bất lực hay không
thì cô phải biết rõ nhất chứ!
Có phải bốn năm anh chưa chạm vào cô nên cô đã quên đi năng lực của anh rồi không?
Lúc Thẩm Vị Ương đến buổi họp báo đã có rất nhiều phóng viên ở đó, còn có một số lãnh đạo cấp cao của một số công ty liên quan.
Hôm nay cô mặc một chiếc váy dài màu trắng, thanh khiết, thoát tục, ngập tràn khí chất nữ thần, vừa bước vào bao nhiêu ống kính và đèn flash đều chiếu vào cô.
“Thưa cô, xin hỏi cô có phải là kỹ thuật sư cao cấp sáng tạo trò chơi, Jane không?”
“Xin hỏi cô có phải là truyền kỳ sáng tạo trò chơi điện thoại, Jane không?”
“Xin hỏi hôm nay cô đến đây là để tiếp nhận lời xin lỗi của tập đoàn Lãnh Thị với cô sao? Cô không trách cứ gì TX sao?“…
Câu hỏi của phóng viên tấn công dồn dập, Thẩm Vị Ương bình thản đối diện với ống kính, nghiêm túc trả lời từng vấn đề của họ.
Mọi người cứ như đang phỏng vấn một siêu sao nào đó vậy.
Không phải chỉ là một người sáng tạo trò chơi thôi sao?
Tưởng mình là nữ thần của lũ trạch nam thật à?
Hà Sở đang chờ đợi một bên lạnh lùng liếc qua, hừ mũi khinh thường.
Nhưng Lãnh Hoài Cẩn lại như bị mê hoặc, từ lúc Thẩm Vị Ương bước vào, ánh mắt anh đã dần lên người cô.
“Có vấn đề gì nữa thì làm phiền các vị hỏi sau.”
Lãnh Hoài Cẩn bước đến, bảo vệ Thẩm Vị Ương trong lồng ngực mình, ngăn cách cô khỏi đám phóng viên đang quá khích xô đẩy nhau bước lên cả sân khẩu.
Sau khi trò chuyện một lúc, anh trịnh trọng xin lỗi Thẩm Vị Ương.
“Về việc lần trước ở trong tiệc rượu, là Hà Sở đã có hành vi không đúng với cô Thẩm, tôi đại diện tập đoàn Lãnh Thị chân thành xin lỗi cô Thẩm.”
Nói xong, Hà Sở cũng bước lên nói lời xin lỗi với Thẩm Vị Ương: “Cô Thẩm, xin lỗi cô, hôm đó tôi đã đắc tội cô rồi.”
Nói hết câu, cô ta lén liếc sang quan sát sắc mặt của Lãnh Hoài Cẩn, nghiến răng nghiến lợi nói tiếp: “Nhưng xin cô đừng hiểu lầm, tôi không có quan hệ gì với tập đoàn Lãnh Thị cả, hôm nay tôi đã dọn khỏi biệt thự nhà họ Lãnh rồi.”
“Thành thực xin lỗi chuyện hôm đó, nhưng xin cô đừng liên lụy đến tập đoàn Lãnh Thị. Tôi xin lỗi!” Cô ta cúi đầu trước Thẩm Vị Ương, thái độ rất chân thành.
Lúc ngẩng đầu lên lại, mắt cô ta đã rơm rớm, trông rất đáng thương.
Phóng viên vừa nghe thấy cô ta nói lời kia thì lập tức ngửi được mùi có biến.
Cô ta đã có con với Lãnh Hoài Cẩn rồi, giờ vì chuyện của Jane mà bị đuổi ra khỏi biệt thự nhà họ Lãnh, chẳng lẽ Jane và Lãnh Hoài Cẩn có gì mờ ám sao?
“Cô Hà, xin hỏi cô đang có ý gì vậy? Cô đã mang thai con của Tổng giám đốc Lãnh, giờ lại đột ngột chuyển ra khỏi biệt thự nhà họ Lãnh là vì lợi ích của đứa trẻ
sao?”
“Cô Hà, cô dọn ra khỏi biệt thự nhà họ Lãnh có liên quan đến Jane sao? Có phải Tổng giám đốc Lãnh và Jane có chuyện gì không?”
“Jane, xin hỏi lần này cô quay về nước phát triển là vì Tổng giám đốc Lãnh sao? Đêm đó cô Hà đẩy cô có phải là vì cô và Tổng giám đốc Lãnh đã làm chuyện gì khiến cô ấy hiểu lầm không?”
Phóng viên hỏi như vậy có vẻ hơi lạc đề.
Trong số phóng viên này có người do Hà Sở sắp xếp, giờ bắt đầu quậy ngầm, ám chỉ Thẩm Vị Ương là người tình, chen chân vào gia đình của Lãnh Hoài Cẩn.
Nhìn thấy vẻ đắc ý thoáng hiện trên mặt Hà Sở, Thẩm Vị Ương siết chặt hai tay.
Đúng là tráo trở, rõ ràng cô ta mới là người tình, thế mà lại dám đổi trắng thay đen ngay trước bàn dân thiên hạ.
Lãnh Hoài Cẩn cũng phát hiện ra điều không ổn, ngắt lời trước khi Thẩm Vị Ương kịp mở miệng: “Tôi và Hà Sở không có quan hệ gì cả, trước giờ người tôi yêu luôn là vợ
trước của tôi.”
Không có quan hệ gì với Hà Sở và luôn yêu vợ trước của mình sao?
Thẩm Vị Ương như vừa nghe thấy câu chuyện tiếu lâm, nở một nụ cười mỉa mai nhìn Lãnh Hoài Cẩn.
Hà Sở âm thầm siết chặt nắm đấm, ánh mắt tràn đầy thù hận.
Đừng nói là Thẩm Vị Ương, đến cả đám phóng viên kia cũng không tin được lời của anh.
“Nếu đã không có quan hệ gì, vậy sao anh và Hà Sở lại có một đứa con?”
“Trước đây anh kết hôn bí mật, sau đó lại ly hôn, sao lại nói là yêu đậm sâu vợ trước được chứ?”
“Chẳng lẽ anh đã gặp được cô Hà sau khi kết hôn với vợ trước sao?”
Phóng viên hỏi hết câu này đến câu khác, Lãnh Hoài Cẩn chỉ muốn lập tức làm rõ thân phận của Lãnh Diên.
Nhưng anh nhớ lại lời hứa của mình với bố ruột con bé nên không nói ra.
Là anh ích kỷ, lựa chọn giữ lại cô bé nên anh phải bảo vệ cô bé thật tốt.
Cuối cùng, anh mệt mỏi nói: “Tôi không có gì để nói.”
Sau đó anh nhìn sang Vệ Trạch, Vệ Trạch khẽ gật đầu.
Một phóng viên được họ sắp xếp trước đó đổi chủ đề sang việc hợp tác giữa Tiêu Lão Can và TX.
Thẩm Vị Ương thấy dáng vẻ muốn nói lại thôi của Lãnh Hoài Cẩn thì cười khẩy một tiếng, sau đó vui vẻ chuẩn bị rời đi.
Nhưng ngay lúc cô định bước xuống sân khấu thì đột nhiên có một cô gái đâm thẳng về phía cô như xe mất phanh, trên tay cô ta còn cầm một khay đựng đầy những ly
rượu vang.
Tiếng hét chói tai của cô gái thu hút toàn bộ ánh nhìn của mọi người, còn rượu vang trên tay cô ta thì đổ ập hết về phía Thẩm Vị Ương…
vang.
Giây phút đó, bầu không khí tĩnh lặng đến lạ, ống kính của đám phóng viên đều chĩa vào Thẩm Vị Ương, họ đoán Thẩm Vị Ương sẽ ngã xuống, chật vật giữa đống rượu
Nhưng kết quả trong dự liệu của họ lại không hề xảy ra, Thẩm Vị Ương lại ôm lấy eo cô gái kia rồi xoay một vòng, sau đó tay đã lấy khay đựng đồ uống, giữ vững những ly rượu vang vẫn còn lay động.
Mọi chuyện chỉ xảy ra trong tích tắc.
Tuy nhiên chuỗi động tác lưu loát của cô hiện ra trong mắt mọi người như những thước phim quay chậm đẹp mắt.
Thẩm Vị Ương vẫn trong tư thế anh hùng cứu mỹ nhân, một tay ôm lấy người cô gái kia, còn tay khác vẫn đang đã lấy khay rượu vang, rượu trong ly dao động nhẹ
nhưng không có giọt nào đổ ra ngoài.
Nữ thần mặc chiếc váy trắng, vừa xinh đẹp vừa tiêu dao đứng yên ở đó, khiến mọi người kinh ngạc không thôi.