Nhìn Y Y dịu dàng đi theo Úc Thời Phong lên xe, trong lòng Thẩm Vị Ương mới thở phào nhẹ nhõm, cô cũng hối hận vì sao không sớm tới tìm Úc Thời Phong nhờ giúp
đồ, như vậy con gái của cô cũng bớt đi vài ngày bị giày vò.
“Y Y, con nhất định phải ngoan ngoãn nghe lời Thời Phong ca ca, chờ mẹ trở về nước lập tức đi thăm con, có được không?”
Lúc này, Y Y trong vẫn giữ được bình tĩnh, cô bé ngoan ngoãn nói:
“Mẹ yên tâm, Y Y sẽ nghe lời, khi nào trở về mẹ nhất định phải đến đón Y Y về nhà nha.”
Nói xong, cô ngoan ngoãn hôn lên má Thẩm Vị Ương một cái. Tử Niệm cũng nghiêm túc cầm tay Thẩm Vị Ương hứa hẹn
“Mẹ yên tâm, con sẽ chăm sóc cho em trai và em gái thật tốt, mẹ cũng nhất định phải mang ba về nhà nha. ”
A Nặc cũng đi theo phía sau, cậu nhìn chăm chú cô bé đáng yêu này cam đoan y như một tiểu nam tử hán.
Chuyện của Lãnh Hoài Cẩn, cô cũng không nhiều lời với mấy đứa nhỏ, chỉ nói là hiện tại ba đang gặp nguy hiểm cần cô ở lại giúp đó, nghe xong bọn nhỏ đều ngoan
ngoãn đồng ý trở về nước trước, còn cô thì ở lại chờ vấn đề bên đây giải quyết xong rồi sẽ về nước gặp bọn họ.
Bọn trẻ rất hiểu chuyện nên cũng không hỏi nhiều. Hiện tại bọn họ cũng rất phối hợp bảo vệ em gái, bảo cô đừng nên lo lắng. Thẩm Vị Ương đến gần bọn nhỏ dặn dò một phen, sau đó mới đến bên Úc Thời Phong nói chuyện.
“Thời Phong, cám ơn cậu nguyện ý hỗ trợ.”
Úc Thời Phong lễ phép nói:
“Bình thường dì cũng giúp tôi rất nhiều, tôi đã xem Y Y như em gái mình, nếu cô bé xảy ra chuyện gì thì trong lòng tôi cũng không dễ chịu, có thể giúp được dì tôi cũng
rất vui.”
Cuối cùng, anh lại đưa tập tài liệu trong tay cho cô:
“Đây là giấy chứng nhận quyền nắm giữ cổ phần, trên đó có viết tên Diệp Tu Ly, tôi tìm được trong số di vật của chú tôi có cái này, cho dù hoàng thất không chịu thả
người ra, các người chỉ cần tốn chút công sức cũng có thể mượn vụ án đất không người này để đưa Diệp Tu Ly ra tòa án Công lý Quốc Tế, kể cả muốn tính mạng của ông ta
cũng được.”
Đây quả thực là đưa than trong ngày tuyết rơi.
(*đưa than trong ngày tuyết rơi: giúp người khi gặp nạn)
Mặc dù không thể cho bọn họ công lý thoả đáng mà bọn họ muốn, nhưng ít nhất cũng có thể mượn vụ án đất không người này để đưa Diệp Tu Ly ra khỏi nhà tù quốc
tế. Bọn lọ không cần phải lo lắng bên hoàng thất lại tìm người phối hợp giúp Diệp Tu Ly trốn khỏi ngục.
Úc Thời Phong đem thứ quan trọng như vậy giao cho cô làm cho Thẩm Vị Ương cảm thấy lúc trước bụng dạ của mình có chút hẹp hòi, không hề tín nhiệm anh, nhất
thời cô cũng không biết nên nói cái gì cho tốt.
“Thời Phong, cám ơn cậu! Tôi xin lỗi vì lúc trước tôi đã không tin cậu, nghi ngờ cậu có liên quan đến Diệp Tu Ly.”
Trải qua chuyện của Úc gia, Úc Thời Phong so với trước kia còn chính chắn hơn nhiều, lúc này trên khuôn mặt của cậu ta cũng không nhìn ra quá nhiều cảm xúc, nhưng đối với Thẩm Vị Ương quả thật không có địch ý.
“Dì Vị Ương, con người không thể lựa chọn xuất thân của mình, nhưng có thể lựa chọn tương lai của mình, mấy thứ này của tôi cũng không phải cho dì không
công.”
Hắn không trách Thẩm Vị Ương bởi vì lúc sinh ra chính bản thân anh cũng đã hoài nghi và hiểu lầm thân thế của mình, vì vậy anh cũng không muốn quan tâm Thẩm Vị
Ương đang suy nghĩ cái gì.
Anh chỉ biết hiện tại là thời điểm cần phát triển lớn mạnh thế lực của mình, anh cần phải dùng thế lực trong tay mình đổi lấy lợi ích lớn nhất.
Thẩm Vị Ương hiện tại chỉ có cảm kích với anh, cho nên có thể giúp được thì anh tự nhiên sẽ giúp đỡ:
“Cho dù không có tài liệu này, thì việc cậu có thể đồng ý giúp tôi đưa con gái tôi về nước tiếp nhận trị liệu cũng đã là một ân tình rất lớn đối với tôi. Nếu sau này cậu có nhu cầu gì cần giúp đỡ anh cứ trực tiếp tới tìm tôi.”
Úc Thời Phong lại khẽ nhíu mày, nói:
“Tôi giúp Y Y không có mục đích gì cả, đây là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.”
Thẩm Vị Ương sửng sốt. Không đợi cô nghĩ rõ cậu có ý gì thì Úc Thời Phong đã mở miệng nói:
“Yêu cầu của tôi cũng rất đơn giản, hiện tại tôi ở Úc gia phát triển khó khăn, cần thế lực của Lãnh gia hỗ trợ. Tôi hy vọng chủ Lãnh sớm quay về Lãnh gia, đến lúc đó hy vọng chú ấy có thể giúp đỡ tôi một chút, dạy tôi một số thứ.”
Có Lãnh gia làm hậu thuẫn, những dòng bên của Úc gia cũng sẽ không cảm thấy anh tuổi còn trẻ dễ dàng bắt nạt, có một số việc chính là làm ít công nhiều.
Lãnh Hoài Cẩn còn có thể trở về Lãnh gia hay không thì Thẩm Vị Ương cũng không rõ ràng lắm, nhưng sau này nếu Úc Thời Phong có việc gì cần hỗ trợ, cô có thể tìm
Lục Vân Sâm giúp đỡ. Lãnh gia và Lục gia đều là một trong mười gia tộc lớn, được bên nào giúp đỡ cũng là trăm lợi mà không hại.
Úc Thời Phong cũng không quá rối rắm việc này, anh giao tài liệu cho Thẩm Vị Ương rồi rời đi. Thẩm Vị Ương ngơ ngác tại chỗ trong chốc lát, sau đó cô trở về phòng thay một bộ quần áo nhẹ nhàng, chuẩn bị đi đến trường đấu thú.
Sáng sớm cô đã liên lạc với Úc Thời Phong nhờ anh giúp đỡ, cho nên lúc Lục Vân Sâm nhốt cô trong phòng, cô đã giả vờ đang ngủ say. Dù sao cô cũng biết Úc Thời
Phong sẽ tới giúp cô mở cửa.
Cô biết Lục Vân Sâm là muốn tốt cho cô, sợ cô không tiếp nhận được bộ dáng hiện tại của Lãnh Hoài Cẩn. Nhưng cô không thể cứ trốn ở nhà mãi được. Cô chờ ngày
hôm nay lâu như vậy, bất luận hiện tại A Cẩn biến thành bộ dáng gì cô cũng phải đi gặp hắn.
“Kỳ thật ta cũng cảm thấy ngươi không tới thì tốt hơn.”
Đến cửa trường đấu thú, Chris vừa đưa vé vào cửa cho cô vừa nói. Trong ánh mắt anh nhìn cô có chút đau lòng.
“Sáng nay tôi đến phòng giám sát xem bộ dáng hiện tại của anh ấy, thật sự là rất tệ”
Anh ấy một người không có nhiều tình cảm với Lãnh Hoài Cẩn còn không thể chịu đựng được, huống chi Thẩm Vị Ương còn là vợ của anh ấy. Thẩm Vị Ương nắm chặt
tấm vé trong tay, trầm giọng nói:
“Dù bây giờ anh ấy có biến thành thế nào thì anh ấy vẫn là chồng tôi, tôi muốn gặp anh ấy.”
Anh vào thay cô nên cô phải đưa được anh ra ngoài.
Chris luôn hiểu cô ấy rất rõ, nếu không anh ấy đã không đưa vé cho cô ấy.
Thấy không thể thuyết phục được cô vào lúc này, anh đội chiếc mũ lưỡi trai mà anh đã chuẩn bị trước lên đầu cô rồi dẫn cô cùng đi vào.
Bối cảnh bên trong trường đầu thú hiện tại cũng rất giống với Đấu trường La Mã cổ đại, nó được bao quanh bởi các tầng lớp khán đài từ thấp đến cao, phần lan can cao bao quanh ở giữa sân là những con thú hung dữ và những đối thủ sắp phải ra trận.
Người đến tham dự trận chung kết này có gia chủ của Lãnh gia, thủ lĩnh đời trước của An Dã và các vị khách quý từ các quốc gia khác cũng tới rất nhiều, không riêng gì thương nhân và quý tộc nước Y.
Lãnh Xung cũng tới, anh ta ngồi cùng với Bệ hạ ở vị trí có tầm nhìn tốt nhất, tiếp đó là Lục Vân Sâm và Lãnh Diệp ngồi phía sau anh ta. Khuôn mặt của một số người không được dễ chịu cho lắm, mùi thuốc súng trong không khí gần như có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Chỉ có thanh niên ngồi đối diện với Nữ hoàng bệ hạ là cười rạng rõ như một kỹ nữ, tuy Nữ hoàng và Lãnh Xung tỏ ra khó chịu nhưng cũng không thèm quan tâm đến
hăn.
Anh ta có lẽ là Nhiếp Giang, chủ tịch mới của nước Z. Quả nhiên anh ta còn rất trẻ, hẳn là một tiểu diện hổ
(*Tiếu diện hổ: Hổ mặt cười – Nghĩa đen: cho dù nhìn qua đang cười trông có vẻ hiền lành nhưng bản chất vẫn là một con hổ hung ác.)
Từ cựu chủ tịch tập đoàn ở nước A đến vị trí chủ tịch mới của nước Z, người này cũng không hề tầm thường.
Ngồi đối diện với anh là Tiêu Diễn, ánh mắt hai người giống nhau, tựa hồ bọn họ đang tán gẫu rất vui vẻ.
Nhiếp Giang quan sát một hồi lâu, không biết có phải anh ta phát hiện cái gì hay không mà đôi mắt của anh đột nhiên lạnh lùng quay sang nhìn cô ngay lập tức. Cô hạ
thấp vành mũ lưỡi trai và đi theo Chris về phía khán phòng hạng phổ thông.
“Đang nhìn gì đó?”
Thấy Nhiếp Giang đột nhiên mất tập trung, Tiêu Diễn có chút không vui. Nhiếp Giang cười cười, không nói gì với ông ta, mà là nhìn Lãnh Xung hỏi:
“Lãnh tiên sinh, sao hôm nay cháu trai và con dâu của ngài không tới vậy? Ta còn muốn xem người phụ nữ làm A Cẩn si mê như vậy là ai?”