Mục lục
Một thai bốn bảo, mommy bà trùm cưng chiều vô đối - Thẩm Vị Ương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lãnh Hoài Cẩn đã nghĩ gì khi chặn súng cho cô?

h vừa biết được sự thật rằng cô chỉ hư tình giả ý* vào giây trước, giây sau đã xông pha lên cứu cô.

*Chỉ sự giả dối nhiệt tình bên ngoài, nhưng trong lòng thì không phải vậy.

Trước kia cô có thể hơi cảm giác được điều này nhưng không muốn chấp nhận, nhưng giờ cô phải thừa nhận rằng Lãnh Hoài Cẩn thật sự thích cô.

Ít nhất, mong muốn bảo vệ cô cho tốt là nghiêm túc.

“Anh đã liên lạc với ông ngoại. Ông ngoại nói Trác Thính Phong sẽ hợp tác với Loan Loan và Lãnh Diệp để cứu Lãnh Hoài Cẩn, không có việc gì hết.”

Sau khi nghe toàn bộ câu chuyện, Lục Vân Sâm gọi cho ông ngoại Khương Bá ngay lập tức.

Thẩm Vị Ương biết ơn: “Cảm ơn, đêm nay em ở đây được không?”

Lục Vân Sâm: “Tất nhiên là được, anh giữ lại phòng ngủ của em ở đây là muốn cho em ở mà.”

Em ấy không chỉ là em gái anh mà còn là bạn thân nhất của Mộ Thanh Hoan.

Mộ Thanh Hoan đứng dậy định dẫn cô lên lầu nhưng bị Thẩm Vị Ương ngăn lại: “Tớ tự đi được.” Vậy nên Mộ Thanh Hoan cũng không ép cô phải đi chung mà cho cô

một không gian yên tĩnh riêng.

Hiện giờ cô ấy rất hoang mang khi sự thật đột nhiên xuất hiện và lật đổ mọi lý do thù hận trước đó.

Mà giờ Lãnh Hoài Cẩn vẫn chưa tỉnh lại, không rõ sống chết.

Không rõ sống chết, một câu đáng sợ đến dường nào.

Không phải cô lo lắng cho anh, chỉ là anh rơi vào tình trạng này đều là do cô nên trong lòng cô sẽ áy náy.

Là như vậy, chỉ là vậy thôi.

Bật vòi sen và để nước ấm xối vào đầu, trong lòng của Thẩm Vị Ương trống rỗng, trong đầu liên tiếp hiện ra cảnh Lãnh Hoài Cẩn che trước mặt cô lúc vừa rồi.

Thật ra cần gì phải cứu cô.

Rõ ràng biết một phát súng kia của Tiêu Diễn là do cô tự làm tự chịu. “Mommy, đêm nay mẹ lại trải qua thế giới của hai người với bố ạ?”

Sau khi tắm rửa xong, Tiểu Y Y gọi tới từ điện thoại trẻ em.

Nghe vậy, tim của Thẩm Vị Ương chợt đau nhói: “Phải, Y Y nghỉ ngơi sớm đi. Mai mommy về, dì Tống đã nấu cơm cho các con ăn chưa?”

Giọng nói ngọt ngào của cô bé vang lên từ đầu dây bên kia: “Y Y và A Nặc đã ăn cơm rồi. Giờ Y Y đang chỉ A Nặc làm bài tập nè.”

ו

Vì trước kia bị bệnh liệt giường nên A Nặc bắt đầu muộn hơn các anh chị của mình. Y Y biết bố mẹ đều bận rộn nên cô bé luôn chủ động dạy kèm cho A Nặc, rất có

trách nhiệm như là một người chị cả.

Đôi khi cô và Lãnh Hoài Cẩn không ở nhà vì nhiều lý do khác nhau, cô bé cũng ngoan ngoãn ăn cơm, làm bài tập, chơi violon và vẽ tranh với em trai. Chưa bao giờ cần cô đôn đốc

Đứa nhỏ quá hiểu chuyện, ở một mức độ nào đó là do bố mẹ không đủ xứng chức.

Nhớ tới ngày đó Tiểu Y Y tỏ ra muốn cô và Lãnh Hoài Cẩn hòa thuận bên nhau, Thẩm Vị Ương càng thấy đau lòng.

Gương võ, sao có thể lại lành.

Có lẽ Lãnh Hoài Cẩn sẽ hết hy vọng với cô vì lần tính kế này.

Anh là một người đàn ông kiêu ngạo nên sao có thể vẫn luôn thật lòng với một người phụ nữ dù bất chấp hậu quả ra sao được.

Còn cô, dù mọi chuyện trước kia không phải lỗi của Lãnh Hoài Cẩn, cô cũng không thể yêu anh như trước.

Gương võ lại lành, cũng sẽ có vết nứt.

Có lẽ đây là có duyên không phận đi.

Sau khi chúc con gái và con trai ngủ ngon rồi sấy khô tóc, cô nằm trên chiếc giường lớn mềm mại và ngẩng lên nhìn trần nhà đẹp đẽ trên đầu, cô nhớ tới bầu trời đầy

sao kia mà Lãnh Hoài Cẩn đã chuẩn bị trong phòng ngủ cho cô.

Sau khi cô rời đi, anh còn nhớ rõ và thực hiện một điều ước xa vời không có hy vọng trở thành sự thật của cô.

Anh đã nghĩ gì lúc trang trí cái cửa sổ ở mái nhà đó?

Khi ấy anh đã thích cô rồi sao?

Chuyện tới bây giờ, cô không còn nghĩ rằng Lãnh Hoài Cẩn thích Hà Sở như trước đây nữa.

Lẽ ra cô nên sớm phát hiện rằng nếu anh thật sự thích một người phụ nữ thì sao anh lại không cưới cô ta khi cô ta có con chứ.

Không ngoại tình, không chuyện xưa. Anh chăm sóc Hà Sở và Lãnh Diên chỉ vì anh trai đã qua đời.

Nhưng sao không nói cho cô biết chứ. Trong lòng anh, cô là người phụ nữ không thể chịu được đứa con và phụ nữ của anh trai mình sao? Nếu anh nói với cô, họ đã

không phải có duyên không phận như bây giờ.

Nghĩ đến người đàn ông hiện đang nằm trong phòng cấp cứu của bệnh viện, một hàng nước mắt lăn dài từ khóe mắt của Vị Ương.

Anh muốn nói đi.

Khi ấy, anh từng hứa với cô vào trước tiệc mừng thọ của bà cụ Lãnh rằng ba ngày sau sẽ nói rõ hết mọi chuyện cho cô biết.

Chỉ là ông trời trêu ngươi, cô lại thấy một màn diễn do Lãnh Hoài Sân và Hà Sở đạo diễn và tưởng rằng anh tằng tịu với Hà Sở nên đau lòng và oán hận đến mất ý thức

do Tình Ty Đằng phát tác.

Cô cho rằng cô không còn quan tâm đến anh nữa, nhưng từ đầu đến cuối tình cảm giống như cổ trùng Tình Ty Đằng kia, luôn thầm ngấm vào máu của cô.

Trong lòng không phát hiện, nhưng cơ thể thậm chí là cả bộ não cũng đã phản ứng trước tiên.

Cô vẫn còn yêu anh.

Chỉ là chuyện tới bây giờ, yêu hay không yêu đâu còn quan trọng gì nữa.

Bọn họ không còn khả năng nào nữa.

Đã hết hy vọng rồi!

Anh sẽ không tha thứ cho việc cô tính kế, cũng như không có cách nào quên được sự giấu giếm lúc trước.

Cứ thế đi.

Lãnh Hoài Cẩn tỉnh lại vào chiều hôm sau và rất suy yếu, được vây quanh bởi người nhà họ Lãnh.

Thẩm Vị Ương thậm chí không dám đi vào.

Đi vào làm cái gì, cô vào đó lại có thể nói được cái gì.

Hiện giờ người mà anh không muốn gặp nhất là cô đi.

Nếu đã không còn có thể, vì sao cô còn muốn tới đây.

“Vị Ương.”

Bạch Thần thấy cô và lặng lẽ ra ngoài tìm cô.

Lúc nhìn cô, anh ta vô cùng áy náy: “Ngày đó tôi nên sớm nói cho cô biết rằng tôi biết được anh Cẩn có một người anh trai song sinh tên là Lãnh Hoài Sân từ Lãnh

Hoan. Nếu tôi nói cho cô, có lẽ

“Không có có lẽ.” Thẩm Vị Ương cười gượng: “Dù có tôi cũng sẽ không nghe mà vẫn lợi dụng Tiêu Diễn để chống lại anh ta thôi.”

Bởi vì cô sẽ không tin, hơn nữa cô còn cần thời gian để tìm bằng chứng. Hôn lễ giữa Tiêu Diễn và Mộ Thanh Hoan sắp diễn ra nên cô vẫn sẽ tính kế Lãnh Hoài Cẩn, thà

giết nhầm chứ không bỏ sót.

Hoặc là yêu, hoặc là hận. Trước mặt người đàn ông này, sao cô có thể không trở thành kẻ điên như Tiêu Diễn.

“Hiện giờ anh ta sao rồi?”

Im lặng trong chốc lát, cô nhìn Bạch Thần và hỏi.

Bạch Thần: “Vẫn lạnh nhạt và bình thường như trước lúc xảy ra chuyện, nói chuyện và làm quyết định cũng rất bình thường. Hiện giờ có nhiều bậc trên ở cạnh nên anh ấy sẽ không có việc gì cả.”

Người như Lãnh Hoài Cẩn, từ nhỏ đã lớn lên trong áp lực nên sớm quen với việc yên lặng kiềm chế mọi cảm xúc của mình.

Nhưng bị người phụ nữ mình yêu nhất đâm sau lưng thì sao có thể không có chuyện gì.

Trong mắt của Thẩm Vị Ương có hơi ướt át, cô ngửa đầu lên để kìm lại và đưa cà mên trong tay cho Bạch Thần: “Đưa cho anh ta. Cứ nói là gọi cơm hộp tới, nếu anh ta muốn gặp đứa nhỏ thì cứ nói với tôi để tôi dẫn nó tới gặp anh ta.”

Trước đây, đứa bé là cái cớ để anh quấy rầy cô, còn giờ là cái cớ để cô muốn thấy anh.

Bạch Thần cầm cà mên, trong lòng ê ẩm: “Thật ra nếu cô muốn gặp anh ấy thì giờ có thể.”

“Tôi đi trước.”

Bạch Thần còn chưa nói xong, cô đã vội vàng rời đi giống như đang chạy trối chết.

Nhưng còn chưa đi xa đã gặp Lãnh Hoan.

Lãnh Hoan không nói một lời nào mà tát thẳng vào mặt cô với vẻ tức tối.

Thẩm Vị Ương chặn lại cú tát, lạnh lùng đối mặt với cô ta: “Cô Lãnh có ý gì đây?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK