Mục lục
Một thai bốn bảo, mommy bà trùm cưng chiều vô đối - Thẩm Vị Ương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Uống miếng nước trước đi.”

Chờ lúc cô hoàn toàn bình tĩnh lại thì đã có nước ấm tới bên miệng.

Cô nhìn thấy Liễu Hoài Xuyên thương hại nhìn cô. Lúc này cô mới phát hiện bây giờ cô đang ở phòng thẩm vấn của đồn cảnh sát, mà xử lý vụ án giết người lần này là Liễu Hoài Xuyên.

Cảnh còn người mất, nói đại khái chính là hoàn cảnh này.

Trước đó cô là cố vấn cao cấp của đồn cảnh sát, bây giờ cô biến thành phạm nhân.

“Cảnh sát Liễu.”

Hai tay cầm ly giấy, sau khi uống tí nước ấm, cô khàn giọng mở miệng gọi anh ấy.

Liễu Hoài Xuyên sững sờ, khẽ thở dài: “Thì ra vừa này cô không phải hoàn toàn không có ý thức, còn có thể nghe được màn tự giới thiệu của tôi.”

Không, vừa nãy cô không hề có ý thức, thậm chí không biết tại sao bỗng nhiên cô xuất hiện ở đồn cảnh sát.

Cô siết chặt ngón tay, nắm chặt ly giấy trong tay nói với Liễu Hoài Xuyên: “Cảnh sát Liễu, Thân Khiết không phải tôi giết, xin anh tin tưởng tôi.”

Liễu Hoài Xuyên vốn còn ôn hòa, nhưng mà sau khi nghe cô nói câu này ra, sắc mặt anh ấy lập tức thay đổi.

Trái tim Thẩm Vị Ương cũng theo đó mà nguội lạnh.

Quả nhiên Liễu Hoài Xuyên ôn hòa nói với cô: “Cô nghỉ ngơi đi, pháp y đang khám nghiệm tử thi rồi, đêm này cô chịu khó qua đêm ở phòng tạm giam vậy.”

Thẩm Vị Ương siết chặt ngón tay, vô vọng nhắm mắt lại: “Được.”

Cô biết cho dù pháp y khám nghiệm tử thi cũng không tra được gì.

Có lẽ từ lúc cô gặp Lý Dương, Thân Khiết đã dựng ra những chuyện này để gài bẫy cô.

Thay vì để cô ở bên ngoài như một quả bom hẹn giờ quyến rũ Lãnh Hoài Cẩn, thì tốt hơn là trực tiếp đưa cô vào tù, còn có thể thuận tiện xử lý xong cái xác vốn không

biết nên xử lý thế nào.

Mưu đồ thật thâm độc.

Cô vậy mà thua trong tay người phụ nữ như vậy.

Vì sao lại như vậy?

Vì sao lại như vậy chứ?

Cô đau đầu ôm đầu mình, run rẩy co quắp trên ghế.

Cho dù trao đổi cơ thể, hay “xác sống” không lâu trước kia cũng đã vượt khỏi phạm vi nhận thức của một người bình thường.

Cô thậm chí còn hoài nghi có phải mình phát điên nên sinh ra ảo giác không, hay cô đang mơ một giấc mơ khủng bố hoang đường.

Hôm sau đã có báo cáo khám nghiệm tử thi.

Các loại kết quả đều cho thấy Thân Khiết bị cô bóp chết tối hôm qua. Sau đó Thân Khiết cũng mang theo Lãnh Hoài Cẩn sang đây thăm cô.

Vừa nhìn thấy cô đã ôm cô khóc lóc, liều mạng chất vấn tại sao cô phải làm ra loại chuyện như vậy, quở trách cô tại sao tùy hứng như vậy.

Cô chết lặng lắng nghe, ánh mắt luôn ngơ ngẩn nhìn chằm chằm Lãnh Hoài Cẩn đang lạnh lùng nhìn cô.

Lần này, cô thật sự cảm nhận được rào cản giữa bọn họ mãi mãi không thể vượt qua.

Toàn bộ sự việc đều rất huyền ảo, khó tin nổi, không phải chuyện một người bình thường có thể hiểu được.

Bao gồm cả cô, bây giờ cũng không thể chấp nhận.

Diệp Phù Tô có năng lực xoay chuyển trời đất, nếu cô tiếp tục cưỡng ép, có phải anh ta sẽ lại xuống tay với Lãnh Hoài Cẩn và các con không?

Anh ta dễ dàng biến cô thành một người mang tội giết người, hơn nữa bằng chứng như núi không thể chối tội. Bây giờ Lãnh Hoài Cẩn ngồi ở trên đỉnh cao, anh ta tùy

tiện phất tay một cái lập tức có thể khiến anh rơi xuống đáy địa ngục.

Anh khó khăn lắm mới có cuộc sống yên ổn, sống chung với người mình thích.

Sao cô có thể lần nữa kéo anh xuống địa ngục được?

Tuy rằng Thân Khiết không phải cô, nhưng mà trong mắt Lãnh Hoài Cẩn, “Thẩm Vị Ương” chưa từng rời khỏi anh.

Một tháng sau họ còn phải cử hành hôn lễ, sau này họ còn phải hạnh phúc sống chung với nhau, trải nghiệm từng bức tranh anh đã vẽ trên đèn Khổng Minh hồi đó,

cùng nhau già đi.

nữa.

Diệp Phù Tô là nhắm về phía cô, cô tội gì làm liên lụy anh thêm.

Giờ phút này cô đã muốn buông bỏ rồi.

Cô đã biến thành một người khác, đã sớm mất đi tư cách quang minh chính đại sóng đôi với anh, không cẩn thận còn có thể mang đến tai họa cho anh, cô không dám

Ít nhất bây giờ cô phải bảo đảm anh và con an toàn trước, cô phải làm rõ tại sao Diệp Phù Tô phải tổn thương cô như vậy.

“Chị, xin lỗi, khiến chị lo lắng rồi.”

Sau khi Thân Khiết diễn gần xong, cô ta nhẹ giọng nói, giọng nói hời hợt.

“Chị là chị họ của em, chuyện của em không làm phiền đến chị, em sẽ liên lạc với Phù Tô làm người bảo lãnh của em.”

Cuối cùng cô vẫn muốn chủ động đi tìm Diệp Phù Tô giúp đỡ.

Thân Khiết ngây người: “Diệp Phù Tô? Anh ta sẽ giúp em sao?”

Trong lúc cô ấy đang sững sờ, Thẩm Vị Ương thấy quan hệ giữa cô ấy và Diệp Phù Tô không hề tốt như cô nghĩ.

Bây giờ cô càng khẳng định hơn, Diệp Phù Tô chính là nhắm về phía cô, đổi Thân Khiết vào cơ thể của cô, chẳng qua là để không cho Lãnh Hoài Cẩn nghi ngờ và gây chuyện mà thôi.

Thân Khiết cũng chỉ là công cụ để anh ta che giấu tai mắt, anh ta muốn gì ở cô?

Nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đã đến, tự bản thân Diệp Phù Tô đã đến.

“Chiêu Chiêu nói rất đúng, chuyện của cô ấy không làm phiền cô Thẩm và anh Lãnh.”

Trong nụ cười của anh ta có vài phần đắc ý, khiến Thẩm Vị Ương nhìn mà chướng mắt.

Lãnh Hoài Cẩn cũng cảm thấy rất khó chịu, luôn cảm thấy không khí bây giờ rất kỳ lạ, anh giống như là một người ngoài cuộc.

Thân Khiết cũng rất không vui.

Kế hoạch này là cô ta nghĩ ra, cô ta không chỉ muốn cướp đi xác của Thẩm Vị Ương, còn muốn khiến cô cả đời bị giam trong tù.

Chỉ có như vậy, cô ta mới có thể cả đời ở bên Lãnh Hoài Cẩn, mới sẽ không có ai chia rẽ bọn họ.

Nhưng mà tại sao Diệp Phù Tô này còn phải cứu cô?

“Chiêu Chiêu, em chịu tủi thân rồi.”

Diệp Phù Tô tiến lên ôm Thẩm Vị Ương vào lòng, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài của cô, dịu dàng động viên.

Thẩm Vị Ương không từ chối vòng tay này, cô vô vọng nhắm mắt lại đáp trả cái ôm của anh ta.

Không còn lối thoát.

Hậu quả từ chối chính là cả đời cô phải bị giam trong tù.

Ở bên ngoài còn có thể vật lộn với Diệp Phù Tô, đi vào chỉ có nước để mặc Thân Khiết sắp đặt.

Nhìn một màn Diệp Chiêu Chiêu chủ động ôm Diệp Phù Tô, không biết tại sao Lãnh Hoài Cẩn lại cảm thấy trong lòng mình có hơi khó chịu.

Vì sao anh lại cảm thấy hình ảnh này rất chướng mắt vậy?

Không phải anh rất chán ghét người phụ nữ lỗ mãng tùy tiện Diệp Chiêu Chiêu này sao?

“Tổng giám đốc Lãnh, cô Thẩm, làm phiền hai người chạy tới đây một chuyến rồi, Chiêu Chiêu là người của tôi, tôi có thể bảo vệ cô ấy thật tốt.” Sau khi buông cô ra, anh ta nắm tay cô lễ phép nói với Lãnh Hoài Cẩn và “Thẩm Vị Ương”.

Lãnh Hoài Cẩn thấy anh ta nắm chặt tay Diệp Chiêu Chiêu thì hơi nhíu mày, luôn cảm thấy trong lòng kỳ lạ, có loại cảm giác rất khó chịu.

Không đợi anh làm rõ, “Thẩm Vị Ương” đã nắm tay anh rồi nói: “A Cẩn, nếu đã như vậy, chuyện của Chiêu Chiêu cứ để anh Diệp xử lý đi, dù sao anh ta mới là bạn trai của Chiêu Chiêu, chúng ta đi về trước đi.”

Tuy rằng trong lòng hoài nghi, nhưng đây dù sao cũng là chuyện của người khác, Lãnh Hoài Cẩn chẳng muốn quản nhiều nên đi theo Thân Khiết rời khỏi.

Nhìn bóng lưng anh rời khỏi cùng người phụ nữ khác, Thẩm Vị Ương há miệng thở dốc, nhưng mà cổ họng nghẹn lại không nói được câu nào, chỉ có một giọt nước mắt trong veo chậm rãi chảy xuống theo gò má cô.

Diệp Phù Tô nhìn thấy thì cẩn thận lau đi: “Điều kiện đầu tiên giúp em là sau này đừng rơi nước mắt vì anh ta nữa.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK