Mục lục
Một thai bốn bảo, mommy bà trùm cưng chiều vô đối - Thẩm Vị Ương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Xin lỗi vì đã gây rắc rối cho anh.”

Liễu Hoài Xuyên vừa cúp máy, Tăng Tiểu Khả ngồi ở ghế phụ áy náy xin lỗi anh ấy.

Liễu Hoài Xuyên mắt nhìn thẳng về phía trước, tập trung lái xe: “Đây là điều tôi nên làm sau khi nhận lương, không thể nói là rắc rối được.”

Đồng thời, anh ấy cũng đang ám chỉ cô ta rằng lần này nhà họ Tăng nhất định sẽ sụp đổ, cho dù bọn họ có chút giao tình, anh ấy cũng sẽ không thiên vị.

Tăng Tiểu Khả nghe xong câu này thì cười khổ: “Em biết, em cũng không muốn anh làm điều gì vì em, mà em cũng hy vọng không liên lụy đến anh.”

Mắt cô ta ngấn nước, hơi đỏ hoe, trông rất đáng thương.

Liễu Hoài Xuyên nắm chặt vô lăng trong tay, tiếp tục lái xe không nói gì thêm.

Tăng Tiểu Khả đánh bậy đánh bạ trở thành đối tượng xem mắt của anh ấy, có lẽ duyên phận trời xui đất khiến rất đáng quý. Thật ra mới đầu anh ấy cũng muốn thử quên đi Vị Ương, rồi tìm một cô gái tốt để bắt đầu nảy sinh tình cảm.

Nhưng tính cách Tăng Tiểu Khả yếu đuối, thực sự không phải là mẫu người mà anh ấy yêu thích.

Anh ấy không cầu mong trên đời này vẫn còn người phụ nữ giỏi giang hơn Vị Ương, nhưng ít nhất cũng phải có chút khí phách, chứ đừng là túi trút giận nhẫn nhục chịu

đựng mãi như thế, ngay cả khả năng tự vệ cũng không có.

Khi Thẩm Vị Ương chạy lên sân thượng, nhìn thấy Tăng Ni Ni đang ngồi trên đó, phía sau cách một quãng khá xa là mấy quản lý chung cư và bảo vệ đang nơm nớp lo sợ, hết nước hết cái khuyên nhủ Tăng Ni Ni hãy bình tĩnh lại đừng nhảy xuống.

Thẩm Vị Ương thấy vậy thì rất cạn lời.

“Cô Diệp, cô đến rồi, cô mau khuyên cô gái này đi, khu chung cư của chúng tôi vẫn còn rất nhiều nhà trống chưa bán, nếu hôm nay cô ấy nhảy xuống ở chỗ này, cô bảo sau này chúng tôi phải làm thế nào.”

Thấy Thẩm Vị Ương cuối cùng cũng xuất hiện, quản lý chung cư liền nắm lấy tay cô như nhìn thấy cứu tinh.

Thẩm Vị Ương vỗ mu bàn tay của cô ta an ủi nói: “Cô cứ yên tâm, việc này cứ giao cho tôi.”

Dứt lời, cô liền tiến lên một bước.

Cô vừa tiến lên một bước, Tăng Ni Ni như phát điên hét toáng lên: “Cô đừng tới đây, nếu cô còn tới đây, tôi sẽ nhảy xuống đấy.”

Thẩm Vị Ương phớt lờ cô ta, tiếp tục bước về phía trước.

Nhưng quản lý chung cư lại căng thẳng nắm lấy cánh tay cô: “Cô Diệp, cô hãy bình tĩnh lại đi được không? Tâm trạng của cô này đang bị kích động, cô đừng giống như cô ấy.”

Thẩm Vị Ương gõ tay cô ta ra, nhìn cô ta an ủi: “Cô cứ yên tâm, cô ta sẽ không nhảy xuống đâu.”

Chó biết cắn người sẽ không sủa.

Người thực sự muốn chết sẽ không la lối cho cả thế giới biết như này.

Mặc kệ Tăng Ni Ni gào thét cảnh cáo thế nào, Thẩm Vị Ương cũng không dừng lại, mà từng bước đi về phía cô ta.

“Diệp Chiêu Chiêu, cô đứng lại, cô đứng lại đó cho tôi! Nếu cô còn bước tới nữa, tôi sẽ nhảy xuống thật đấy.”

Khi Thẩm Vị Ương chỉ còn lại hai bước nữa là đi tới trước mặt cô ta, cuối cùng Tăng Ni Ni cũng không gào lên nữa, mà thật sự quay đầu định nhảy xuống, nhưng vừa

quay đầu lại nhìn thấy độ cao tòa nhà như vực thẳm sâu hun hút ở bên dưới, sắc mặt của cô ta chợt trở nên căng thẳng trắng bệch.

Thẩm Vị Ương nhìn thấy phản ứng của cô ta thì cười nhạo: “Sao cô không nhảy nữa? Cô Tăng, cô đừng nói suông mà không làm sẽ bị người ta coi thường đấy, rất nhiều người đang đứng xem kìa, cô nhảy xuống đi.”

Tăng Ni Ni quay đầu giận dữ quát vào mặt cô: “Diệp Chiêu Chiêu, ả đàn bà độc ác này, cô chỉ ước gì tôi chết đi đúng không?”

Thẩm Vị Ương bày ra vẻ mặt vô tội: “Là cô tự đòi nhảy lầu mà, sao lại biến thành tôi ước gì cô chết đi cơ chứ?”

Thấy sắc mặt Tăng Ni Ni trắng bệch, cô tiếp tục bổ sung: “Để chúng tôi đoán thử xem, cô sẽ đập đầu hay mặt xuống đất trước đây?”

“Thật ra lúc tiếp đất, não văng ra ngoài cũng được xem là cái chết nhẹ nhõm. Tuy hơi khó coi một tý, nhưng ít nhất toàn bộ thi thể vẫn còn giữ nguyên vẹn.”

“Nếu cô Tăng nhảy xuống mà không chết thì thú vị lắm đấy. Đến lúc đó ngộ nhỏ cắt chi, cụt tay cụt chân thì sau này sẽ thế nào? Cả đời không có tôn nghiêm phải nhờ

người khác hầu hạ, liệu cô Tăng có thể tưởng tượng được sự giày vò đó không? Ngoài ra, lò gương mặt bị biến dạng thì càng rắc rối hơn. Dựa vào tình hình hiện nay của nhà họ Tăng các cô, cô Tăng nghĩ rằng nhà họ Tăng vẫn còn tiền để cho cô phẫu thuật thẩm mỹ à? Tôi nghe nói…”

“Đừng nói nữa!”

Cô nói rất đơn giản, nhưng mỗi hậu quả để lại trên cơ thể con người đều là tai họa cả đời không thể nào thoát khỏi.

Chỉ khi nào cơ thể thực sự tàn phế mới biết được sức khỏe quan trọng đến nhường nào.

Tăng Ni Ni nhớ lại lúc trước mình đau đầu phát sốt mới biết được lợi ích của việc khỏe mạnh.

Sốt và cảm lạnh còn có thể chữa khỏi, nhưng thương tật suốt đời thì không thể nào đảo ngược, mà chết lại càng không thể cứu vãn.

“Ni Ni!”

Khi Tăng Ni Ni đang bị Thẩm Vị Ương hù dọa đến mức dao động, đang định tìm bậc thang để bước xuống từ trên sân thượng thì Tăng Tiểu Khả và Liễu Hoài Xuyên

đến.

Khi Tăng Tiểu Khả nhìn thấy Tăng Ni Ni đang ngồi trên sân thượng định nhảy xuống dưới thì giật mình, vội vàng căng thẳng nhìn cô ta.

“Ni Ni, em đừng đùa nữa. Giờ đang là lúc gia đình cần em. Em đừng đùa một cách tùy hứng như thế nữa được không?”

Lúc này Tăng Ni Ni còn nghĩ đến việc đi xuống, nhưng vừa nghe thấy những lời này của Tăng Tiểu Khả thì liền nổ tung: “Cô thấy tôi đang nói đùa à? Con khốn Tăng Tiểu

Khả này, Diệp Chiêu Chiêu coi thường tôi, còn cô dựa vào đâu mà cũng đòi coi thường tôi?”

Tăng Tiểu Khả lập tức rơm rớm nước mắt giải thích: “Ni Ni, chị không có, chị không có ý đó, em đừng hiểu lầm, chị chỉ cảm thấy giờ là thời gian cấp bách, nếu em có thời gian đứng đây đùa giỡn, không bằng cùng chị về nhà chăm sóc cho bố.”

Cô ta đang nói gì thế?

Thẩm Vị Ương nhạy bén cảm nhận được bầu không khí khác thường giữa hai chị em.

Thoạt nhìn Tăng Tiểu Khả đang rất quan tâm khuyên nhủ Tăng Ni Ni, nhưng khi đến bên cạnh Tăng Ni Ni lại giống như đang dùng phép khích tướng, cố ý khiêu khích

Tăng Ni Ni nhảy xuống.

Quả nhiên, Tăng Tiểu Khả vừa dứt lời, Tăng Ni Ni đã kích động xoay người lại định nhảy xuống lần nữa: “Tăng Tiểu Khả, tôi không hề nói đùa nhé, mà bây giờ tôi đang

giúp bố, sau khi tôi nhảy xuống, chắc chắn Tăng Ni Ni tôi sẽ giúp được bổ.”

Thẩm Vị Ương: “…”

“Ni Ni, Ni Ni, em hãy bình tĩnh lại đi!” Thấy Tăng Ni Ni sắp nhảy xuống, Tăng Tiểu Khả lo lắng bước tới ngăn cản ngay.

Tăng Ni Ni kích động nhìn cô ta hét lớn: “Cô đừng đến đây! Tăng Tiểu Khả, nếu cô còn đến đây nữa tôi sẽ nhảy xuống đấy!”

Tăng Tiểu Khả cách cô ta nửa bước chân thì dừng lại, căng thẳng nhìn cô ta nói: “Ni Ni, em đừng tùy hứng nữa mà mau về nhà với chị đi, công ty vẫn đang cần em.”

Dứt lời cô ta vươn tay định chạm vào tay của Tăng Ni Ni.

Tăng Ni Ni bỗng chán ghét hất tay cô ta ra: “Đừng chạm vào người tôi, nếu cô còn chạm vào tôi lần nữa tôi sẽ nhảy… Á!”

Cô ta còn chưa nói hết, nhưng vì tâm trạng quá kích động mà bất cẩn ngã ngửa ra sau rơi xuống—–

Tăng Tiểu Khả thất thanh gọi tên cô ta, định vươn tay kéo cô ta ngay: “Ni Ni—”

Nhưng tiếc rằng cô ta đã vồ hụt.

Khi cô ta sắp khóc lóc thương tiếc, không biết Thẩm Vị Ương đã đến gần từ bao giờ nhảy xuống ngay—–

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK