Mục lục
Một thai bốn bảo, mommy bà trùm cưng chiều vô đối - Thẩm Vị Ương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vì không để Quý Nam Thần phát hiện ra, nhóm của Doãn Thiên Mộc vẫn luôn dựa vào tín hiệu yếu ớt của cô và Vũ Bách để đi theo họ từ xa. Nếu họ xảy ra chuyện gì,

Doãn Thiên Mộc nhanh nhất cũng phải mất một giờ để đến đây.

Vũ Bách không dám nghĩ tới hậu quả khi thất bại.

Nếu chỉ dựa vào một mình họ thì chắc chắn không thể giải quyết được đám vệ sĩ trên thuyền của Quý Nam Thần.

Hơn nữa nếu Quý Nam Thần chết rồi họ trực tiếp cho nổ tung con tàu thì cũng rất nguy hiểm và bất lợi cho họ.

“Tôi sẽ cầm chân cậu ta cho nhưng chị chỉ có vỏn vẹn mười lăm phút thôi. Nếu trong trường hợp tìm không thấy Mộ Vân Tưởng thì chị phải lập tức trở về, đừng để cậu ta nghi ngờ.”

Thẩm Vị Ương: “Yên tâm, tôi tự biết sức mình.”

Nói xong cô bôi dầu xanh lên mắt.

Cửa phòng mở ra, cô khoác tay “Cố Trường Đình” đi về phía nhà hàng.

“Chị dâu làm sao vậy, anh họ của tôi bắt nạt chị à?”

Sau khi nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của Thẩm Vị Ương, Quý Nam Thần nở nụ cười đều trêu chọc.

Thẩm Vị Ương mặc kệ cậu ta, tự mình ngồi xuống ăn trước.

“Cố Trường Đình” mở miệng để xoa dịu bầu không khí: “Tâm trạng em ấy đang không tốt. Em ấy cho rằng tôi nói dối em ấy nên nằng nặc đòi đi gặp Mộ Vân Tưởng. Em ấy nghi ngờ lúc này Mộ Vân Tưởng không ở trên thuyền mà tôi đã cố tình lừa em ấy đến đây.”

“Ra thế.” Quý Nam Thần nở nụ cười lạnh lùng: “Đây là địa bàn của tôi rồi, chút nữa sẽ để cho mấy người gặp nhau, không cần gấp gáp làm gì”

“Hoặc là hiện tại chị Thẩm đây có thể trở về luôn, nói không chừng còn có thể kịp đi vớt xác Lãnh Hoài Cẩn.”

“Vớt xác? Cậu có ý gì?”

Thẩm Vị Ương lập tức đứng bật dậy, trong lòng cô có một loại dự cảm rất xấu.

Thấy cô căng thẳng như vậy, Quý Nam Thần không một tiếng động liếc nhìn “Cố Trường Đình“, sau đó ý cười trong mắt cậu ta càng đậm.

“Cô có biết đến nơi gọi là Vô Nhân Cảnh không?

Vô Nhân Cảnh?

Chợt hình ảnh về tiếng súng liên miên và máu tươi đầm đìa ồ ạt ùa vào trong đầu Thẩm Vị Ương.

Nơi đó là địa ngục nhân gian, là tuyệt cảnh không một người sống sót.

Ở đó, ngay cả khi có sống sót cũng sẽ trở thành một thứ vũ khí giết người không chớp mắt.

Lãnh Hoài Cẩn sao có thể đi tới một nơi như vậy?

“Vô Nhân Cảnh là nơi nào?”

Cô nhìn Quý Nam Thần giả vờ không biết gì và hỏi.

Quý Nam Thần kiên nhẫn giải thích: “Giống như luyện cổ trùng, bỏ một đám độc trùng vào trong thùng để chúng tự giết lẫn nhau, con cuối cùng còn sót lại chính là cổ

vương. Chỉ là cổ vương ở Vô Nhân Cảnh ấy à, nếu như anh ta thắng thì sẽ càng khó để thoát ra ngoài vì nếu anh ta thắng đồng nghĩa với việc sẽ có càng nhiều cổ trùng lao

vào khiêu chiến với anh ta. Cuối cùng chắc chắn anh ta sẽ chết vì sức cùng lực kiệt, thể lực bị bào mòn trầm trọng.”

“Sự khác biệt giữa Vô Nhân Cảnh và luyện cổ chân chính là những con cổ thật sự được luyện ra sẽ là bảo vật được các nhà luyện chế độc dược nâng niu. Còn cổ trùng

của Vô Nhân Cảnh thì ngay từ ngày đầu tiên bước chân vào nơi đó đã bị coi là vứt bỏ rồi, anh ta đã định sẽ là một tù nhân rác rưởi bị cướp hết hào quang lương thiện.”

Cho nên Lãnh Hoài Cẩn bị gửi đến nơi như vậy là vì nhà họ Lãnh đã vứt bỏ anh sao?

Đây là điều anh lừa cô.

Lúc trước anh đến chỗ cô nói sẽ ở cùng với bọn trẻ một tuần, chẳng lẽ khi đó anh chỉ còn một tuần cuối đó. Một tuần nữa anh sẽ bị đưa đến một nơi ma quỷ như Vô

Nhân Cảnh sao?

Nhưng vì sao cơ chứ?

Vì sao chuyện này lại xảy ra?

Vừa nghe nói Lãnh Hoài Cẩn bị đưa đến nơi kia, trong lòng Thẩm Vị Ương đã rối tinh rối mù cả lên.

Tuy cô không biết tại sao anh lại bị đưa tới nơi đó nhưng nhất định có liên quan đến cô, chắc chắn là tại cô hại anh.

“Thẩm Vị Ương, em vẫn đang nghĩ đến anh ta sao?”

Giọng nói bất mãn của “Cố Trường Đình ” vang lên, lúc này Thẩm Vị Ương mới giật mình lấy lại tinh thần.

Khi nhìn thấy khuôn mặt của “Cố Trường Đình”, trong lòng cô nổi lên cơn tức giận chưa từng có, cô trực tiếp vươn tay bóp lấy cổ anh ta: “Là anh, là tại anh, tất cả đều là lỗi của anh!”

Cô nhìn anh với đôi mắt đỏ hoe, từ từ siết chặt bàn tay lại, ước có thể bóp cổ anh tới chết.

Nếu anh ta không dùng Mộ Vân Tưởng để uy hiếp cô thì bây giờ cô đã không rời khỏi Lãnh Hoài Cẩn như này.

Nếu cô ở bên cạnh A Cẩn, nhất định cô có thể cảm nhận được anh sắp rời đi, nhất định cô sẽ liều mạng ngăn cản.

Dù có vô dụng, cô và anh cùng đi với nhau cũng tốt.

“Thẩm Vị Ương, em bình tĩnh lại đi!”

“Cố Trường Đình” đang bị bóp cổ đẩy cô ra, có chút không chịu nổi nữa.

“Chính em đã nói em và anh ta không thể đến với nhau, bây giờ anh ta sống hay chết thì có liên quan gì đến em?”

Vừa dứt lời, “Cố Trường Đình” tức giận tới mức quăng võ cốc.

“Đưa cô Thẩm xuống đi. Tôi nghĩ với tâm trạng như này thì chắc hiện tại cô ấy cũng không ăn nổi đâu.”

Anh ra lệnh cho vệ sĩ đang đứng canh gác trong nhà hàng.

Hai vệ sĩ nhìn Quý Nam Thần, thấy cậu ta khẽ gật đầu mới dẫn Thẩm Vị Ương rời đi.

Thẩm Vị Ương trừng mắt nhìn “Cố Trường Đình” trước khi rời đi: “Tôi sẽ không bỏ qua cho anh.”

“Vậy mong em có thể sống thật tốt.”

Anh nhìn chằm chằm vào đôi mắt oán hận của cô rồi đáp lại một cách thờ ơ.

Quý Nam Thần phấn khích ngồi xem sự tương tác qua lại giữa hai người như đang ngồi xem một vở kịch. Sau khi Thẩm Vị Ương rời đi, cậu ta mới nhẹ giọng cười với “Cố Xương Đình“: “Anh họ, đây mới là cách đúng đắn này. Đối xử với phụ nữ nên vừa cứng vừa mềm. Anh lúc trước làm em suýt nữa tưởng anh thật sự đổi tính vì một đứa đàn

bà đấy.”

“Cố Trường Đình” cười mỉa một tiếng: “Cậu nghĩ nhiều rồi, tôi tuyệt đối sẽ không vì phụ nữ mà thay đổi. Bây giờ em ấy đã nằm trong tay tôi, sau này có lật mặt thành thù cũng không sợ em ấy sẽ biết bộ mặt thật của tôi.”

“Anh thật sự không sợ cô ta biết bộ mặt thật của anh sao?”

Quý Nam Thần như trầm tư suy nghĩ điều gì đó.

“Nếu cô ta ghét anh sau khi biết bộ mặt thật của anh thì sao?”

“Cố Trường Đình” thu lại nét bi thương trong nháy mắt kia, đáp: “Dù có như thế nào, hiện tại cũng sẽ không tệ hơn so với trước kia, ít nhất hiện tại em ấy sẽ coi tôi là một người đàn ông thực thụ mà không phải là một thằng bạn thân.”

“Nam Thần, trông cậu như thế này là thích ai rồi à?”

Anh ta từ từ chuyển chủ đề sang Quý Nam Thần.

Quý Nam Thần bất ngờ một lúc sau đó phá lên cười sặc sụa: “Không phải em thích, mà là em cảm thấy thú vị. Em nghĩ chắc là sau khi ngủ với cô ấy xong thì sẽ hết hứng ngay ấy mà.”

“Cố Trường Đình” thản nhiên hỏi: “Đừng nói với tôi người mà cậu đang nói đến là Mộ Vân Tưởng nhé? Cậu bảo vệ cô ấy chặt chẽ như vậy sẽ hại tôi thất tín với Vị Ương đấy.”

Quý Nam Thần thẳng thắn thú nhận: “Đúng là cô ấy. Lần này cực khổ cho anh họ rồi. Nhưng em sẽ không giao Mộ Vân Tưởng ra cho bất cứ ai đâu. Có lẽ một ngày nào đó khi em cảm thấy mệt mỏi với cái hứng thú này, em sẽ để cô ấy tự mình rời đi.”

“Tự mình rời đi?” “Cổ Trường Đình” kinh ngạc nói tựa hồ như không quen biết Quý Nam Thần trước mặt: “Cậu lại để một người phụ nữ rời đi sao? Trước kia không phải là nếu không cần nữa thì cậu đều trực tiếp giải quyết sao?”

Quý Nam Thần uể oải nói: “Cái gì cũng có ngoại lệ, phụ nữ càng không muốn chết, ta càng muốn cô ta chết. Cô ấy càng muốn chết, em lại càng không muốn để cô ấy

chết.”

Cậu ta đã tốn rất nhiều công mới cứu được cô ấy trở về, nếu cậu ta để cô ấy chết dễ dàng như vậy thì đó sẽ là một tổn thất rất lớn.

Hơn nữa, hiện tại cậu ta cũng chưa chạm vào cô, nói thế nào giữ lại trông vẫn có vẻ hữu dụng hơn là nghĩ tới mấy chuyện tào lao khác.

“Cố Trường Đình“: “Cậu không sợ Tiêu Diễn tìm tới cậu sao?”

Quý Nam Thần: “Anh ta không tìm thấy em, hơn nữa chẳng có lý do gì để anh ta bất hòa với em chỉ vì một người phụ nữ đâu. Dẫu sao năm đó em cũng giúp anh ta một chút chuyện.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK