Mục lục
Một thai bốn bảo, mommy bà trùm cưng chiều vô đối - Thẩm Vị Ương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Có vẻ bên Mộ Vân Tưởng tiến hành vô cùng thuận lợi, nhưng khi Thẩm Vị Ương trở về lại có chút lo lắng.

Bách vừa thở phào nhẹ nhõm, lập tức lại căng thẳng, nơm nớp lo sợ nhìn cô hỏi: “Chi, chị sao vậy? Kế hoạch của chúng ta xuất hiện vấn đề sao?”

Thẩm Vị Ương lộ vẻ ưu phiền, lặp lại lời hai vệ sĩ vừa rồi quỳ lạy “nữ thần biển” trên boong tàu cho Vũ Bách nghe.

Sau đó cô hỏi: “Cậu đã bao giờ nghe những lời này chưa, mặc dù tôi không hiểu, nhưng hình như nó là dạng mấy câu thờ thần biển, có chút quen thuộc.”

Vũ Bách mờ mịt lắc đầu: “Không rõ ràng lắm, hẳn là tiếng địa phương của nơi nào đó, nếu như là cấp dưới của Quý Nam Thần nói, có thể là tiếng địa phương quê hương của Quý Nam Thần nhỉ?”

Thẩm Vị Ương siết chặt nắm tay, có chút cao thỏm: “Tiếng địa phương quê hương Quý Nam Thần sao?”

Quý Nam Thần là em họ của Cố Trường Đình, tiếng địa phương của quê hương bọn họ, là hòn đảo nhỏ kia!

Lúc trước cô rơi xuống biển, sau khi Cố Trường Đình cứu cô, cô đã nghe qua tiếng địa phương như vậy trên hòn đảo kia.

“Sao vậy, không phải chỉ là hai câu tiếng địa phương sao? Sao chị lại quan tâm thế?”

Vũ Bách nhìn Thẩm Vị Ương lại vì hai câu tiếng địa phương mà cảm thấy hốt hoảng thì hơi khó hiểu.

Thật ra Thẩm Vị Ương cũng cảm thấy khó hiểu: “Tôi luôn có chút lo lắng, nhưng lại nói không rõ có gì không đúng, trước mắt điều duy nhất khiến tôi cảm thấy không đúng chính là hai câu tiếng địa phương kia, nhưng tiếng địa phương lại có vấn đề gì chứ?”

Nhưng tín hiệu trên biển kém, cô căn bản không có cách gọi người đi điều tra Quý Nam Thần.

Trước khi tới cô cũng đã từng điều tra cậu ta, ngoại trừ Cực Lạc Yến thì không tra được thêm cái gì, mà Cực Lạc Yến ở trong giới đã sớm là bí mật được công khai, tra

được cũng vô dụng.

“Không được, đêm nay không thể mang Vân Tưởng đi.”

Cô nhanh chóng đưa ra quyết định.

“Tuy rằng không biết vì sao, nhưng tôi vẫn cảm thấy chỗ nào đó có chút cổ quái, đêm nay hành động có thể sẽ có nguy hiểm.”

“Nhưng đã không còn kịp rồi.”

Vũ Bách chỉ vào vòng tay trên cổ tay cậu ấy, nó phát ra từng cơn rung động nhẹ.

Đây là vòng đeo tay bọn họ và Doãn Thiên Mộc dùng để liên lạc, không bị hạn chế tín hiệu, chỉ cần ở trong phạm vi nhất định, có thể thông qua rung động rất nhỏ mà

chỉ người đeo mới có thể cảm giác được để nói cho đối phương biết khoảng cách giữa bọn họ.

“Chị Thiên Mộc đã tới rồi, đêm nay không ra tay, Quý Nam Thần sẽ phát hiện bọn họ.”

Thẩm Vị Ương rùng mình, lập tức khom lưng lấy dao găm được giấu kĩ mà cô đã chuẩn bị: “Bây giờ tôi đi tìm Vân Tưởng, cậu đi tiếp ứng cho Thiên Mộc, tiến hành theo kế hoạch ban đầu.”

Vũ Bách túm lấy cô, vẻ mặt nghiêm túc: “Rốt cuộc là chuyện gì, xảy ra vấn đề gì sao?”

Thẩm Vị Ương: “Nói không rõ được, hy vọng là tôi lo lắng quá mức, cứ dựa theo kế hoạch ban đầu tiến hành, tôi đi tìm Vân Tưởng trước.”

Vũ Bách biết lúc này không phải lúc nói nhảm, lập tức gật đầu: “Chị yên tâm.”

Hai người liếc nhau một cái rồi chia ra đi phụ trách phần của mình.

Thẩm Vị Ương nhanh nhẹn xuyên qua boong tàu, hiện tại “Cố Trường Đình” đã trở về phòng, trước cửa không có người giám thị cô, giờ đi ra ngoài dễ dàng hơn vừa rồi rất nhiều.

Cô nhanh chóng đi tới cửa phòng Mộ Vân Tưởng, thế nhưng vừa mới đến cửa, thì nghe được trong phòng truyền đến tiếng thét chói tai của Mộ Vân Tưởng.

“Vân Tưởng!”

Cô lập tức phá cửa mà vào, nhìn thấy cảnh Mộ Vân Tưởng bị Quý Nam Thần khống chế trên giường.

ngục.

“Cút đi!”

Cô lập tức kéo Quý Nam Thần ra, nhân lúc cậu ta không kịp phản ứng một cước đá vào bụng cậu ta.

Sau khi đạp ngã xuống đất, cô lập tức đem Mộ Vân Tưởng đã bị hành hạ thê thảm đến mức chuẩn bị cắn lưỡi tự sát kéo khỏi giường.

“Vân Tưởng, Vân Tưởng cô sao rồi?”

Mộ Vân Tưởng chật vật túm lấy cánh tay cô, đỏ mắt xin lỗi: “Xin lỗi, tôi không biết vì sao cậu ấy uống thuốc ngủ rồi còn có thể tỉnh táo.”

“Chị đương nhiên sẽ không biết.”

Quý Nam Thần từ trên mặt đất đứng lên, đưa tay lau đi vết máu trên khóe miệng, đôi mắt chìm trong nụ cười lạnh kia xinh đẹp giống như thiếu niên ác ma tới trong địa

“Chị, nếu chị có thể quan tâm em nhiều hơn một chút, nói không chừng chị sẽ biết vì sao.”

“Mau bám sợi dây này leo xuống.”

Thẩm Vị Ương không rảnh nghe Quý Nam Thần ở đó đau lòng cảm thán, sau khi cảm giác được vòng tay rung động, cô lập tức mở cửa sổ, bảo Vũ Bách lợi dụng nỏ bắn

dây thừng lên, sau khi cố định xong liền lập tức bảo Mộ Vân Tưởng bò xuống.

Mộ Vân Tưởng lo lắng cho cô: “Cô thì sao?”

Nếu Quý Nam Thần cắt sợi dây thừng này, người leo sẽ trực tiếp rơi xuống biển, tất nhiên cần phải có một người ở trên đó trông chừng sợi dây.

Thẩm Vị Ương đã chịu đủ rồi, cô ấy không muốn liên lụy cô nữa.

Nhưng Thẩm Vị Ương lại không chùn bước, đặt sợi dây thừng giao vào tay cô: “Tin tôi, lập tức đi xuống, nếu là cô ở trên đó, hai chúng ta đều phải chết.”

Nói phải, cô căn bản không phải là đối thủ của Quý Nam Thần, Thẩm Vị Ương ở trên đó có lẽ còn có một đường sống.

Nhưng cô ấy không thể để Thẩm Vị Ương mạo hiểm.

“Mộ Vân Tưởng, nếu giờ cô nói với tôi cô không muốn đi, tôi sẽ giết cô trước!”

Thẩm Vị Ương đẩy cô một cái, tàn nhẫn lấy dao găm trong tay chĩa vào cổ họng Mộ Vân Tưởng.

“Tôi hao phí công sức lớn như vậy, cô đừng để tôi tay không trở về!”

Vì cứu Mộ Vân Tưởng, cô bỏ lõ cơ hội ngăn cản Lãnh Hoài Cẩn đi Vô Nhân Cảnh.

Nếu kết quả cô không cứu được Mộ Vân Tưởng, vậy cô còn có ích lợi gì nữa?

Chút yếu đuối thoáng qua của Mộ Vân Tưởng bị Thẩm Vị Ương chọc thủng, cô ấy cũng tỉnh táo lại, nắm chặt sợi dây thừng trong tay từ cửa sổ nhảy xuống.

Lúc Quý Nam Thần muốn kéo cô ấy lại, Thẩm Vị Ương lập tức vung dao găm cắt ngang cánh tay cậu ta.

Quý Nam Thần nhíu mày lui về phía sau một bước dài: “Con điên! Cố Trường Đình bị mù nên mới xem trọng mày!”

“Còn ngây người ra đó làm gì, mau nổ súng đi! Bắn chết con điên này cho tôi.”

Con điên này không những xen vào việc của người khác, mà còn cứu Mộ Vân Tưởng đi ngay trước mắt cậu ta, cậu ta nhất định sẽ không bỏ qua cho cô ả.

Mấy nòng súng đồng loạt nhắm vào trán Thẩm Vị Ương, bỗng cô lại vứt bỏ con dao găm duy nhất, giơ tay làm trạng thái đầu hàng: “Đừng nổ súng.”

Quý Nam Thần cười lạnh: “Nhanh vậy đã đầu hàng, cô cho rằng tôi sẽ tin sao?”

Thẩm Vị Ương: “Sợ chết là bản năng của con người mà.”

Quý Nam Thần: “Bản năng? Xen vào việc của người khác cũng là bản năng của cô à?”

Cậu ta đoạt lấy súng của một tên đàn em, vừa tiếp tục nhắm ngay Thẩm Vị Ương vừa tới gần cửa sổ.

“Cô đừng tưởng rằng cô là phụ nữ của Cố Trường Đình, tôi sẽ không ra tay với cô, là cô không biết tốt xấu trước.”

Thẩm Vị Ương di chuyển sang phải một bước, che chắn cho sợi dây thừng Mộ Vân Tưởng đang trèo xuống, nhìn khuôn mặt xinh đẹp đang nổi giận của Quý Nam Thần, khuyên nhủ: “Cực Lạc Yến của cậu có nhiều phụ nữ tình nguyện hầu hạ cậu như vậy, vì sao nhất định phải làm khó một người phụ nữ chỉ muốn sống yên ổn chứ?”

Quý Nam Thần đến gần, họng súng trực tiếp kề lên trán cô, ánh mắt lạnh như băng: “Tôi nói lần cuối cùng, tránh ra.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK