Mục lục
Một thai bốn bảo, mommy bà trùm cưng chiều vô đối - Thẩm Vị Ương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cuối cùng Lãnh Hoài Cẩn vẫn không lay chuyển được cô, đợi khi vừa tới tối liền đích thân đưa cô tới lâu đài của nữ vương, sau đó đứng canh giữ bên ngoài trong khi

chờ cô.

“Nhớ rõ, một lúc nữa nếu như em không ra ngoài thì anh sẽ dẫn người vào cứu em ra.”

Khi tới chỉ có hai người họ, nhưng những ám dạ tinh anh đều đã núp xung quanh tòa lâu đài.

Chỉ cần Thẩm Vị Ương bên trong có chuyện gì, anh sẽ lập tức dẫn người vào cứu cô.

Thẩm Vị Ương an ủi, ôm anh rồi nói: “Yên tâm đi, em không sao đâu, bà ấy không dám làm gì em đâu, không phải còn có anh ở bên ngoài sao, bà ấy có ra tay với em thì

chắc chắn cũng sẽ kiêng dè anh.”

Nói cho cùng, thì thực quyền của hoàng thất quốc gia Y đều đến từ nhóm tài phiệt đằng sau, mà nhóm tài phiệt sau lưng đó, lại có đủ mối quan hệ chằng chịt với nhà

họ Lãnh, rút dây động rừng, hôm nay nữ vương tìm tới cô, cũng là vì bị các thế lực khắp nơi bức ép đến mức không còn cách nào khác.

Sau khi nói xong với Lãnh Hoài Cẩn, cô liền tiến vào lầu chính của lâu đài, được thị vệ dẫn vào gặp nữ vương bệ hạ.

Nữ vương bệ hạ mặc một bộ hoàng bào lộng lẫy rườm rà ngồi trong vương điện, sau khi nhìn thấy cô bước vào thì từng bước đi xuống bậc thang của vương tọa, ánh mắt trống rỗng, bộ dạng cao ngạo không đặt Thẩm Vị Ương vào mắt.

Thẩm Vị Ương không so đo với thái độ của bà ấy, đợi sau khi bà ấy đi gần tới trước mặt mình, cô mới lạnh nhạt lên tiếng hỏi: “Nữ vương bệ hạ có gì chỉ giáo.”

Lúc này nữ vương bệ hạ mới hơi ngẩng đầu nhìn Thẩm Vị Ương, dáng vẻ cao cao tại thượng: “Đây là thái độ mà cô dùng để nói chuyện với nữ vương sao?”

Thẩm Vị Ương không tự ti không kiêu ngạo nhìn nữ vương bệ hạ, lạnh lùng cười: “Nữ vương bệ hạ à, hôm nay là do bà tìm tôi tới, nếu có việc gì xin cứ nói, tốt nhất đừng

nên cao ngạo như thế.”

Sắc mặt nữ vương lập tức trở nên khốn đốn: “Thẩm Vị Ương, cô đang khiêu khích tôi sao?”

Bà ấy và Cáp Nhã không hổ là bà cháu.

Thẩm Vị Ương thầm nghĩ trong lòng.

“Nếu nữ vương bệ hạ tìm tôi chỉ vì muốn dạy tôi cách làm người, vậy tôi cảm thấy bây giờ mình có thể rời đi rồi.”

“Đứng lại.”

Ngay khi cô vừa xoay người định rời đi, nữ vương đã gọi cô lại.

Lúc này cô mới dừng lại, xoay người lại nhìn bà ấy, chờ bà ấy nói chuyện chính.

Cô không có tâm trạng cũng như thời gian để ở đây với bà ấy.

Nữ vương mở miệng chất vấn: “Cô nhất định cứ phải gây với hoàng thất đến mức khốn đốn như vậy sao?”

Thẩm Vị Ương buồn cười nói: “Là do tôi gây sao? Nữ vương bệ hà, là do những vong linh chết thảm vì Diệp Tu Ly đó gây, là oan hồn của con gái bà gây, dĩ nhiên chúng tôi cũng có mục đích và tư lợi của riêng mình, nhưng ít nhất sẽ không phụ lòng con gái bị biến thành tượng gốm rồi chết thê thảm giống như bà.”

“Công chúa Cáp Nhã có nói cho bà không, khi cô ta tận mắt nhìn thấy cô mình bị biến thành tượng gốm thì trong lòng cô ta đang nghĩ gì, những đêm qua cô ta sợ tới

mức không thể ngủ được có phải là vì mơ thấy cô mình không, khi cô ta và bà cùng nhau giữ gìn tôn nghiêm của hoàng thất mà bẻ cong chân tướng, có phải cô ta đang sợ hãi nhân quả báo ứng của trần đời hay không?”

Sắc mặt của nữ vương bệ hạ dần tái đi, siết chặt quyền trượng trong tay.

Sau khi im lặng một lúc, bà ấy dần thả lỏng tay ra, vẻ cường thế trong giọng nói cũng giảm đi: “Tôi đã quen biết Diệp Tu Ly từ trước khi tôi kết hôn.”

“Thành phố Uyển của đất nước A là một thành phố xinh đẹp, đẹp đến mức tan nát cõi lòng, tôi đã gặp được định mệnh đời mình ở nơi đó, nếu như biết sớm, tôi nhất định sẽ không tham gia buổi hội nghị thượng đỉnh đó.”

Thẩm Vị Ương yên lặng lắng nghe.

Nữ vương tiếp tục nói: “Khi đó tôi vẫn còn là công chúa, phụ vương chưa qua đời, tôi và ông ta yêu nhau chưa được bao lâu thì phụ vương qua đời, một mình tôi không

nơi nương tựa, không thể không về nước để kết hôn ổn định tình hình chính trị.”

“Quốc gia Y của chúng tôi tôn trọng quyền tự do, khi còn trẻ tôi cầm được thì cũng có thể buông được, sau khi tận hưởng tình yêu với Diệp Tu Ly, lúc cả hai chia tay nhau cũng rất thoải mái, tôi thật sự rất thoải mái, nhưng còn Diệp Tu Ly, ngoại trừ thoải mái, còn nhiều hơn là vì chưa từng yêu, chỉ coi tôi là trò giết thời gian mà thôi.”

”Một người như ông ta thế mà lại đi yêu người khác.”

Nữ vương bệ hạ dẫn Thẩm Vị Ương đi vào trong sảnh, bảo cô ngồi xuống, lúc này bà ấy không còn như một nữ vương, mà chỉ là một bà lão bị tổn thương trong quá

khứ.

Đợi sau khi Thẩm Vị Ương ngồi xuống, bà ấy cũng ngồi đối diện cô rồi tiếp tục kể lại chuyện mình ngoại tình trong hôn nhân.

“Tôi và người chồng đã qua đời vì bạo bệnh là một cuộc hôn nhân chính trị, cả hai đều không có tình cảm, sau khi kết hôn chính là kiểu ai chơi theo ý người nấy, nhưng

tôi không chịu được cảnh ông ta và em họ tôi quấn lấy nhau, chúng tôi bởi vì điều đó mà cãi nhau rất nhiều, hơn nữa còn có sự áp lực từ vương tọa, thế nên tôi đã bắt đầu uống thuốc trầm cảm.”

“Khi đó tình hình chính trị rất bất ổn, tôi thường xuyên thức trắng đêm, không biết phải đối mặt với áp lực ngày hôm sau thế nào, đó cũng là lúc Diệp Tu Ly đến quốc gia

Y để phát triển, khi tôi nhìn thấy ông ta, thì nhớ tới cuộc sống vô tư vô lo trước kia khi còn là công chúa, sau đó ở bên cạnh ông ta, lợi dụng quyền lực của mình dìu dắt ông ta, tạo sự thuận lợi cho ông ta, mà ông ta cũng giúp tôi ổn định tình hình chính trị”

“Chúng tôi giống như người yêu, nhưng cũng như chiến hữu, mối quan hệ như thế vô cùng quyến rũ, nhưng nếu như đối với hai người đã có gia đình thì lại vô cùng nguy hiểm. An Na chính là mối nguy hiểm này, nhưng tôi vẫn quyết định sinh con bé ra, khiến người chồng háo sắc phong lưu kia cho rằng An Na là con gái của ông ta.”

Nhắc tới An Na, hốc mắt bà ấy dần đỏ lên.

“Nếu như trước đây tôi cũng giấu cả Diệp Tu Ly, không cho ông ta biết An Na là con gái của ông ta, có lẽ sau này An Na cũng sẽ không phải gặp chuyện thê thảm như

the.”

Hổ dữ không giết con, nhưng con người Diệp Tu Ly lại ác độc hơn cả cầm thú.

Trước đây bà ấy chỉ biết chìm đắm vào tình yêu, không biết dưới vẻ ngoài dịu dàng của người đàn ông kia, lại là một trái tim điên cuồng và thối nát tới như thế.

“An Na là con gái tôi, khi con bé xảy ra chuyện thì tôi chính là người khổ sở hơn bất kỳ ai khác.” Hai mắt nữ vương đỏ bừng nhìn gương mặt lạnh lùng của Thẩm Vị Ương: “Tôi nghe nói cô cũng có con gái, chắc hẳn cô có thể hiểu rõ tâm trạng của tôi, cũng có thể hiểu rõ rằng chuyện mất con đau khổ tới cõ nào.”

Bà ấy không nói điều này, có lẽ Thẩm Vị Ương còn xót thương cho bà ấy một chút, nhưng bà ấy vừa nói tới đây, Thẩm Vị Ương lập tức nhớ tới Y Y vẫn đang bệnh nặng

và A Diên không rõ tung tích, sắc mặt lập tức trầm xuống.

“Lúc đầu đương nhiên tôi không hiểu rõ, nhưng bây giờ, ông Diệp Tu Ly đã khiến tôi hiểu rõ.” Cô đứng dậy khỏi sô pha, nắm chặt hai tay, không kiên nhẫn nhìn nữ vương diễn khổ nhục kế: “Nữ vương bệ hạ, Diệp Tu Ly đã hại hai người con gái của tôi, còn có cả bố và mẹ của Vũ Bách, thậm chí suýt chút nữa khiến người tôi yêu chết trên trường đấu thú, tên súc sinh tội ác tày trời như thế, tôi cần ông ta xuống địa ngục càng sớm càng tốt, như thế không quá đáng đâu nhỉ.”

Nữ vương không đáp lại, cũng đứng lên, thu lại sự yếu ớt trên mặt, lộ ra vẻ cường thế: “Cô vẫn còn nhớ rõ Vũ Bách, vậy chắc hẳn cô cũng biết, một khi Diệp Tu Ly bị đưa

đi thẩm phản, chuyện An Na chính là con do tôi và ông ta sinh ra cũng không thể nào giấu được, đến lúc đó thân phận của Vũ Bách cũng sẽ xấu hổ theo.”

“Vì sao Vũ Bách lại cảm thấy xấu hổ?” Thẩm Vị Ương không để bụng, cười nói: “Nữ vương bệ hạ à, bà cho rằng ai cũng để ý tới thân phận quý tộc hoàng thất hết

sao?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK