“Ôi, hình như tôi đến nhầm lúc rồi.”
Ngải Lan còn chưa nói xong, một người đàn ông vẻ mặt nghiêm túc, khí chất lố lăng hèn mọn đi đến.
Thẩm Vị Ương cảm thấy rất quen, hình như đã từng gặp ở đâu rồi.
“Sao lại nói như vậy?”
Đối mặt với vẻ kì quái của người này, Thẩm Vị Ương không muốn dông dài với anh ta quá nhiều.
Người này mỉm cười đáng khinh nói với Thẩm Vị Ương: “Nếu biết cô Thẩm tới, hôm qua tôi đã chủ động đệ đơn xin từ chức cho tổng giám đốc Lãnh rồi, nếu không chẳng phải là chiếm mất chỗ của cô Thẩm rồi sao?”
Thẩm Vị Ương hiểu rõ, người này chắc là quản lý bộ phận sau khi cô rời đi, bây giờ không biết là do chủ ý của Lãnh Linh Lung hay anh ta sợ bát cơm của mình bị đoạt
mất, mà đến tìm cô ra oai.
Cô khép tài liệu trong tay, đứng dậy mỉm cười nhìn anh ta: “Vậy anh còn ở đây làm gì, không đến văn phòng tổng giám đốc Lãnh xem đơn xin từ chức của mình đã được phê duyệt hay chưa sao?”
Mặc dù cô đang cười, nhưng trên người lại mang khí chất khiến người ta phải e ngại.
Sắc mặt Ngô Lực có chút xấu hổ: “Khụ khụ, ý tôi là, sau khi tôi thực hiện hạng mục Huy Chương Vinh Quang, mặc dù chẳng có đột phá gì so với cô trước kia, nhưng tôi cũng đâu phạm phải sai lầm gì lớn, cô vừa trở về đã muốn tôi nhường chỗ, chuyện này, không phù hợp lắm đâu.”
“Không phạm phải sai lầm lớn?” Thẩm Vị Ương khinh miệt lặp lại câu nói này: “Anh cả gan mang Huy Chương Vinh Quang đi bán, thế mà anh không cảm thấy mình phạm phải sai lầm gì lớn à?”
Đối với hạng bất tài không có năng lực, trước giờ cô khinh thường không muốn lãng phí nhiều nước bọt.
Nhưng tên bất tài này không những không cảm thấy mình ngu, ngược lại còn cảm thấy lãnh đạo đề cao mình.
“Cô Thẩm, hình như cô chưa hiểu một chuyện, Huy Chương Vinh Quang chỉ là một hạng mục của công ty con dưới trướng tập đoàn Lãnh Thị thôi, cuối cùng tất cả đều vì kiếm tiền cho công ty, bây giờ có người tình nguyện ra giá cao mua lại hạng mục này, trả cho công ty một số tiền lớn, chẳng lẽ cô không cảm thấy đây là chuyện tốt
sao?”
Chuyện tốt?
Thẩm Vị Ương hơi híp mắt, nguy hiểm nhìn anh ta: “Tôi nhớ ra anh là ai rồi, trước kia chúng ta đã từng gặp nhau.”
Cô vừa dứt lời, ánh mắt Ngô Lực đột nhiên biến đổi: “Ồ, một người đăng trí như cô Thẩm, bây giờ lại nhớ ra tôi là ai rồi à?”
Thẩm Vị Ương nhếch môi cười mỉa, đôi mắt xinh đẹp tràn đầy vẻ khinh thường: “Tôi có nhiều thành tích to lớn lắm, anh chỉ là một trong số đông đảo những tên bại
tướng dưới tay tôi thôi, mắc gì lúc nào tôi cũng phải nhớ kỹ dáng vẻ chật vật của một kẻ giống như chó nhà có tang chứ.”
Mấy năm trước, khi cô còn là nhà thiết kế game ở nước ngoài, bởi vì là người mới, cho nên vừa mới gia nhập công ty đã phải chịu sự xa lánh và chèn ép từ rất nhiều đàn
anh, nhưng sau này cô cương quyết mở ra một con đường máu, nói với đám vô dụng kia, phụ nữ có thể chơi game, cũng có thể tạo ra những tựa game hot.
Năm đó cô trở nên nổi tiếng trong công ty, nhưng không ngờ lại bị Ngô Lực trộm bản thiết kế, báo cáo cho tổng công ty trước một bước.
Cũng may cô kịp thời tìm tới người bạn trong phòng tuyên truyền, cộng thêm không ít mối quan hệ, rốt cuộc cũng tìm thấy boss lớn chưa từng lộ mặt, giành lại bản
thiết kế vốn thuộc về mình, cũng chính là thành tựu đỉnh cao trong sự nghiệp của cô.
Về phần Ngô Lực, cô không hề nương tay, xin boss kéo anh ta vào sổ đen trong ngành, khiến anh ta thân bại danh liệt.
Trong ngành công nghiệp game ở nước ngoài, phụ nữ có rất ít quyền lên tiếng, cô dùng Ngô Lực để giết gà dọa khỉ, hiệu quả rất tốt, sau này mấy đồng nghiệp trước kia
từng chèn ép cô trong công ty cũng không dám nói gì nữa.
“Jane, cô vẫn kiêu ngạo như xưa nhỉ, khiến người ta ức chế.”
Ngô Lực dùng ánh mắt hận không thể lột da nhìn Thẩm Vị Ương.
Năm đó nếu không phải người phụ nữ này, làm sao anh ta có thể bị kéo vào sổ đen trong ngành, giống như chuột chạy qua đường bị người người hô đánh.
Thẩm Vị Ương không muốn lãng phí thời gian với anh ta, lạnh lùng nói: “Dựa theo điều khoản ban đầu của công ty, anh làm hạng mục Huy Chương Vinh Quang ra đến nông nỗi này, bị khai trừ là đúng rồi.”
“Cộng thêm lịch sử đen tối trước kia của anh, đừng mong có thể lăn lộn trong nước nữa.”
Bây giờ đã rõ ràng, Lãnh Linh Lung cố ý tìm Ngô Lực đến làm cô buồn nôn.
Đã như vậy, cô cũng không cần phải nhẹ tay.
“Tiểu Vũ, đưa quản lý Ngô ra ngoài.”
Không đợi Ngô Lực nổi điên, cô đã gọi Vũ Bách vừa bước vào lỗi người ra ngoài.
“Thẩm Vị Ương, đồ đàn bà ác độc, cô sẽ không có kết cục tốt đâu, cô đừng mong được chết tử tế ——!”
Ngô Lực giãy dụa muốn tiến lên dạy dỗ Thẩm Vị Ương, nhưng bị Vũ Bách xách gáy rời đi.
Tuy Vũ Bách còn nhỏ tuổi nhưng trời sinh đã là sát thủ, xách Ngô Lực giống như xách một con gà con.
Vừa hay văn phòng của hạng mục Huy Chương Vinh Quang là một dãy phòng, ngoài văn phòng lớn còn có một văn phòng nhỏ, quản lý Ngô không lâu trước đó còn
vênh mặt hất hàm sai khiến nhân viên giống như súc sinh, bây giờ đã bị Vũ Bách kéo đi giống như chó nhà có tang, mấy nhân viên bên ngoài thấy vậy đồng loạt vỗ tay.
“Cuối cùng tên ăn cắp kia cũng bị dạy dỗ.”
“Quả nhiên vẫn là quản lý Thẩm đáng tin cậy, cô ấy vừa trở về, tôi đã cảm thấy ngành công nghiệp game của nước A được cứu rồi.”
“Đúng vậy, nhìn xem quản lý Thẩm là nhân vật tầm cõ nào chứ, nói nữ thần cũng không quá.”
“Vâng vâng vâng, nữ thần, cho nên hôm nay lúc nghênh đón quản lý Thẩm, tròng mắt thằng nhóc nhà cậu mới dính chặt lên người ta, nhìn thấy người đẹp mất hồn rồi
chứ gì.”
“Thằng nhóc thối, dám trêu chọc tôi, to gan dữ nhỉ.”
“Khụ khụ.”
Nhan sắc của Thẩm Vị Ương, chỉ khen đẹp thôi chưa đủ, nhưng chính chủ vẫn còn ở đây, bọn họ dám nói hươu nói vượn, Lưu Huy cảm thấy vô cùng mất mặt, sau khi họ khan nhắc nhở hai tiếng, anh ta mới áy náy nhìn Thẩm Vị Ương.
“Xin lỗi nhé cô Thẩm, chắc là công việc của mấy thằng nhóc này quá mệt mỏi nên mới ăn nói xằng bậy như thế, không hề có ý mạo phạm cô đâu.”
Thẩm Vị Ương cười khẽ: “Không sao, tôi biết mọi người chỉ đang nói đùa mà thôi.”
“Không phải, không phải đâu cô Thẩm, chúng tôi không nói đùa, chúng tôi thật sự cảm thấy cô là nữ thần mà, hôm nay cô quá tuyệt, hoàn toàn nghiền ép bà già cổ hủ kia, đúng là xả cơn tức cho chúng tôi.”
Một nam thanh niên hoạt bát tùy tiện cười nói.
Trong ấn tượng của Thẩm Vị Ương không có người này, cô nhìn về phía Lưu Huy.
Lưu Huy lập tức nói: “Cậu ấy tên là Chiêm Nhạc, lập trình viên mới đến năm ngoái, sinh viên tốt nghiệp đại học Đế Đô, cũng xem như đàn em của cô, công việc của Đường Duy được cậu ấy phụ trách rất ổn thỏa”
Nói đến Đường Duy, lúc này Thẩm Vị Ương mới chú ý tới, hình như cậu ta không có ở đây.
Cậu ta rời khỏi công ty rồi sao?
Trong lòng cô thoáng cảm thấy kỳ quái, nhưng vẫn nhìn Chiêm Nhạc nói: “Tiểu Chiêm, tôi biết chuyện phó giám đốc Lãnh thực hiện chế độ làm việc 996 trong công ty,
đúng là rất vô nhân đạo, nhưng dù sao bây giờ cậu vẫn là người của Lãnh Thị, bất kể là ở đâu, đều phải gọi cô ta là phó tổng giám đốc Lãnh, không được để người khác nắm được điểm yếu, cậu hiểu ý tôi chứ?”
Cô biết bà già cổ hủ Chiêm Nhạc vừa nhắc đến ám chỉ Lãnh Linh Lung.
Nhưng thân là nhân viên, hành vi nói xấu cấp trên trước mặt nhiều người như vậy là rất trẻ con, chỉ tổ rước họa vào thân.