Mục lục
Một thai bốn bảo, mommy bà trùm cưng chiều vô đối - Thẩm Vị Ương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Chị, tóc chị thơm thật đấy.”

Sau khi sấy tóc cho Mộ Vân Tưởng xong, Quý Nam Thần củi đầu xuống cổ cô ấy khẽ ngửi một chút rồi nói.

Hơi thở của thiếu niên phả vào cổ cô ấy, Mộ Vân Tưởng có chút không được tự nhiên né tránh: “Sấy xong rồi sao? Cảm ơn cậu, Nam Thần.”

Cô ấy thuận thế đứng lên, duy trì khoảng cách thích hợp với cậu ta.

Quý Nam Thần bất mãn nhíu mày nhìn cô ấy hỏi: “Chị, chị rất ghét em sao?”

Mộ Vân Tưởng lúng túng lắc đầu: “Không có, tôi, tôi chỉ là không có thói quen thân mật với người khác.”

Bị Tiêu Diễn nhốt một năm, cô ấy đã mất đi khả năng giao tiếp với người bình thường từ lâu.

Cô ấy cũng không biết vừa rồi Quý Nam Thần ngửi tóc cô có phải là chuyện bạn bè bình thường có thể làm không, bởi vì mỗi lần Tiêu Diễn làm như vậy với cô ấy, thì sẽ

làm chuyện đó.

Quý Nam Thần thấy sự hoảng sợ trong mắt cô ấy, tiến lên cầm tay cô.

Dường như Mộ Vân Tưởng bị đả kích rất lớn sau khi trốn thoát, muốn rút tay ra khỏi tay cậu ta.

Nhưng Quý Nam Thần nắm rất chặt, không cho cô ấy cơ hội rút ra.

Đối diện với ánh mắt ngạc nhiên sợ hãi của cô ấy, Quý Nam Thần bày ra vẻ mặt vô tội cười nói: “Em đang giúp chị thích ứng với việc tiếp xúc cùng người lạ.”

“Nếu người lạ không cẩn thận đụng trúng chị, chị liền bày ra dáng vẻ hoảng sợ giống như mình bị bắt nạt, như thế có phải không ổn lắm không?”

Mộ Vân Tưởng nhìn ý cười chân thành trong mắt cậu ta, thấy không có chỗ nào bất thường, mới thả lỏng một chút.

“Cảm ơn cậu, Nam Thần, nhưng mà tôi… tôi còn chưa quen.

Cô vẫn muốn rút bàn tay mềm mại, nhỏ bé của mình ra khỏi tay cậu ta.

Quý Nam Thần đương nhiên không chịu, trực tiếp chơi xấu nắm chặt tay cô ấy như cũ: “Em cũng không quen buông tay chị ra, chị không thể ỷ lại vào em một chút

sao?”

Quý Nam Thần trời sinh đẹp trai, nhất là lúc cậu ta làm nũng, đôi mắt xinh đẹp ướt át như một chú chó nhỏ, nhìn rất đáng thương.

Cậu ta với Tiêu Diễn hoàn toàn khác nhau.

Nếu là Tiêu Diễn, lúc này anh ta sẽ không nói như vậy, nếu cô ấy không muốn, anh ta sẽ lạnh mặt buông ra, sau đó sẽ dùng cách khác trả thù cô ấy.

Ở chung với Quý Nam Thần, khiến Mộ Vân Tưởng không cảm thấy áp bức như ở cùng một chỗ với Tiêu Diễn trước đây.

“Được rồi, cậu vui là được.”

Cô ấy thỏa hiệp, tay kia dịu dàng vuốt tóc Quý Nam Thần.

Trái tim Quý Nam Thần khẽ rung động, trực tiếp ôm cô ấy đặt lên giường, sau đó vùi đầu vào cổ cô ấy, nhẹ nhàng hôn lên cái cổ mảnh khảnh của cô ấy. Mộ Vân Tưởng run rẩy né tránh, bắt đầu ý thức được có gì đó không thích hợp, giơ tay đẩy cậu ta ra: “Quý Nam Thần, cậu tránh ra, đừng như vậy mà. Cậu ta đương nhiên không chịu, có chút buồn bực nhìn cô ấy, tủi thân nói: “Không phải chị nói em vui là được sao?”

Cuối cùng Mộ Vân Tưởng cũng tức giận: “Ý của tôi không phải như vậy, cậu đừng có xuyên tạc ý của tôi.”

Cô ấy vẫn luôn đối xử với cậu ta như em trai, lúc này cậu ta làm vậy khiến cô ấy cảm thấy hoảng sợ.

Cô gái xinh đẹp như hoa như ngọc đang ở trong lòng, hơn nữa hôm nay còn có người tới muốn mang cô ấy đi đã kích thích cậu ta, Quý Nam Thần không vòng vo với cô ấy nữa.

“Dù sao thì ý của em chính là như vậy, em thích chị, em muốn chịu

Người thiếu niên nhìn qua có vẻ ngây thơ thuần khiết, đột nhiên lại thay đổi thành một người khác, trực tiếp cúi đầu điên cuồng hôn lên môi cô ấy.

Sau khi cô ấy tránh được, cậu ta đi lên hôn cổ cô, rồi đến yết hầu, hai má, khóe môi, hai tay gắt gao kìm hãm sự giãy dụa của cô ấy, vây hãm cô ấy ở dưới thân mình.

Mộ Vân Tưởng thấy người thiếu niên đột nhiên trở nên xa lạ như vậy, trong lòng vừa tức lại vừa sợ: “Quý Nam Thần, cậu bình tĩnh một chút, đừng làm như vậy!”

“Nghĩ lại đi, chị tốt nhất nên ngoan ngoãn một chút, nếu không tôi sẽ nghĩ chị đã muốn mà còn bày đặt từ chối.”

Cậu ta trực tiếp xé khăn tắm trên người cô ấy, tham lam nhìn cảnh xuân trước mắt.

“Nhìn lại thì chị thật đẹp.”

“Cút đi! Đừng chạm vào người tôi!”

Lúc cậu ta cúi người xuống, cô ấy vung tay tát vào mặt cậu ta một cái.

Âm thanh thanh thủy của cái tát khiến cho không khí bỗng chốc trở nên yên tĩnh.

“Không ngờ chị lại dám tát tôi một cái đấy.”

Quý Nam Thần đưa tay lau vết máu ở khóe miệng, có chút hưng phấn nhìn Mộ Vân Tưởng cười khẩy.

“Thú vị hơn tôi nghĩ.”

Mộ Vân Tưởng kéo chăn trên giường, sợ hãi nhìn người thiếu niên đột nhiên trở nên xa lạ này.

Cô ấy lại bị lừa nữa sao?

Cô ấy xem cậu ta như trẻ con, nhưng thật ra, cậu ta không có thuần lương như vẻ bề ngoài.

Thật giống với Tiêu Diễn trước kia, cô ấy kính trọng anh ta vì là anh rể của mình, nghĩ anh ta là người trưởng thành, chững chạc, biết tiến biết lùi, nhưng cuối cùng, anh

ta đã sớm có mưu đồ dụ dỗ cô ấy phạm phải sai lầm lớn như vậy.

Cho nên, đây có lẽ là vấn đề của cô ấy.

Chắc chắn là do cô ấy rất đê tiện, cho nên liên tục gặp phải người đàn ông giả nhân giả nghĩa như vậy.

“Cậu, cậu làm sao vậy?”

Lớp mặt nạ dối trá bị xé bỏ, Quý Nam Thần cũng không còn kiên nhẫn giả vờ nữa, tính toán lần này sẽ ăn trọn Mộ Vân Tưởng.

Nhưng lúc anh ta bắt đầu làm, đột nhiên phát hiện Mộ Vân Tưởng run rẩy, hai mắt mông lung rơi lệ, giống như bị ma ám. Quý Nam Thần luống cuống, lập tức đã vai của cô ấy kêu: “Mộ Vân Tưởng, Mộ Vân Tưởng chị làm sao vậy?”

Không biết Quý Nam Thần gọi bao lâu, lúc Mộ Vân Tưởng tỉnh tảo lại liền thấy được gương mặt khuếch đại của cậu ta.

Sắc mặt cô ấy tái nhợt nở nụ cười, cười đến mỉa mai: “Sao lại không tiếp tục? Không phải vừa rồi cậu rất muốn tôi sao? Nhưng mà tôi đã bị người đàn ông khác vấy bẩn, Quý Nam Thần, cậu xác định cậu sẽ muốn người đàn bà dâm đãng của người khác sao?”

ai.”

Quý Nam Thần trầm mặc ôm cô ấy vào trong ngực.

Cô ấy giãy dụa không có kết quả, mãi cho đến khi cô ấy buồn ngủ rồi cứ ngủ thiếp đi, Quý Nam Thần mới rầu rĩ mở miệng nói: “Em không cần biết chị trước kia từng lấy

Cậu ta chơi đùa nhiều năm như vậy, nếu nói bẩn thì cậu ta còn bẩn hơn.

“Chị, em thật sự rất thích chị, chị đừng sợ hãi có được không?”

Mỗi cậu ta hôn lên vành tai của cô ấy, muốn tiếp tục chuyện vừa rồi, lại chạm phải gương mặt đầy nước mắt của cô ấy.

Cuối cùng đành phải chịu thua.

“Nghỉ ngơi cho tốt, buổi tối em đưa cơm đến cho chị ăn.”

Giúp cô ấy đắp chăn xong, cậu Quý hiếm khi ngây thơ hỗn lên trán cô ấy một cái.

Sau khi đi ra khỏi phòng cô ấy, khí chất khắp người cậu ta đột nhiên thay đổi, lộ ra vẻ lùng lùng chớ lại gần.

“Gọi anh Cố với cô Thẩm đến ăn cơm.”

Ngồi trong nhà hàng xa hoa trên du thuyền một lát, sau khi chờ đồ ăn lên đủ cậu ta phân phó một câu.

Người giúp việc lập tức đi gọi “Cố Trường Đình” và Thẩm Vị Ương.

Sau khi người giúp việc rời đi, Thẩm Vị Ương vừa búi tóc vừa dặn dò “Cổ Trường Đình“: “Mọi chuyện phải thật cẩn thận, mọi chuyện liên quan đến Cố Trường Đình, cậu đã thuộc lòng chưa?”

Vũ Bách có chút lo lắng: “Thuộc rồi, nhưng chị có thể bảo đảm những chuyện chị nói có liên quan đến Cố Trường Đình đều là thật sao? Nếu không phải thật, có chỗ sơ hở, đến lúc đó không phải sẽ bị bại lộ sao?”

Ánh mắt Thẩm Vị Ương tàn nhẫn: “Nếu bại lộ cậu trực tiếp giết cậu ta, sau đó lập tức đi tìm mấy thứ linh tinh như thuyền cứu nạn gì đó để trốn thoát, tôi sẽ đưa Mộ Vân Tưởng tụ họp lại với cậu.”

Đây là trường hợp xấu nhất.

“Nếu lúc sau tôi không tìm cậu, cậu hãy chạy trước, tụ họp với Thiên Mộc, dẫn người quay lại cứu tôi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK